HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 115

tới, tôi ngồi xuống giơ chân ra ngáng người đàn ông đang hăm hở chạy.
Vấp phải chân tôi ông ta ngã xoài xuống đất, mồm văng ra những câu chửi
tục, mùi rượu, bia nồng nặc. Vài người chạy sau bị cản đà cùng ngã chúi
theo. Chú bé chạy được một quãng khá xa. Phải khá lâu tôi mới đuổi kịp
chú.

- Đừng chạy nữa chú em.
Nghe tiếng tôi, chú bé ngoái lại nhìn. Đúng là phía sau chú không còn ai.
-... Ngài... cứu con. Chú bé nói giọng run rẩy.
-... Chẳng có ngài ngiếc nào cả. Đi lại chỗ đằng kia vắng, ta nói chuyện

với nhau một tẹo.

Chú bé vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Có phải chính là ngài tối hôm trước ở trước cổng chùa Bộc không, con

nhận ra giọng của ngài.

- Ừ, chú nhớ dai đấy.
- Tại sao ngài cứu con, ngài không giúp mọi người bắt con.
- Chú vừa ăn cắp chứ gì?
- Dạ, một gói đồ của một bà vừa xuống tàu, nhưng thấy bà cụ già con đã

vứt trả lại. Ngài đừng bắt con. Con mồ côi mồ cút...

- Nếu ta muốn bắt chú thì lúc nãy ta đã chẳng cứu chú làm gì. Ta thấy

hình như có quen với chú đấy. Một tia chớp vụt loé lên trong óc tôi - có
phải chú ở Lạch Tray - Hải Phòng, tên là Bi không?

- Dạ phải ạ. Vậy là ông biết con rồi! Chính con là thằng Bi.
Chú rụt rè sờ vào bàn tay của tôi.
- Thưa... ông cũng có... da thịt như con kia ạ. Con cảm thấy bàn tay ông

nóng.

Nó ngước lên nhìn, như cố tìm trong khoảng trống chút hình bóng mờ

nhạt của người vừa cứu nó. Nó bỗng rụt mạnh tay lại, bỏ chạy, nhưng hai
chân như khuỵu xuống, miệng lắp bắp:

- Trời... ông... ông là...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.