HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 146

- Nhưng em có tận mắt trông thấy các thần ăn uống không? Hai Hiền vẫn

chưa tin hẳn.

- Tất nhiên không trông thấy được nhưng khi các thần ăn thì phải biết

chứ. Cái đùi gà đang nằm trên đĩa, bỗng bay lừ lừ vào đĩa muối tiêu chanh
ớt rồi bay lên ngang mồm, một lát chỉ còn trơ khúc xương.

Hai Hiền cười rũ rượi:
- Chị đến chết cười nghe chuyện em.
- Em thề nếu nói điêu em chết ngay tắp lự. Khi em thắc mắc sao thần lại

ăn uống được như người thường. Thần số 1 bảo:

- Thần còn phải ăn nhiều hơn người đời. Rồi thần nói thêm: Thần nào

cũng phải ăn để... tồn tại. Có điều các thần khác họ ăn mà không cho người
đời biết. Rồi thần kể cho em nghe bên phương Tây có các vị thần Rượu,
thần Lửa, thần Ái Tình, Nữ thần Sắc đẹp. Nhiều lắm, không kể xiết. Các
ông bà ấy cũng ghen tuông, thù vặt cứ như người đời. Có điều họ ở trên
đỉnh núi Olimpơ cao ngất nên các việc làm của họ người đời không biết
được hết thôi.

Hai Hiền nghe rất chăm chú.
Được đà Bi hồ hởi nói tiếp:
- Còn điều này em nói chị nghe. Không những thần ăn uống như mình

mà thỉnh thoảng thần còn... đánh rắm rất to. Nhất là vị thần số 1 đó.

Hai Hiền cười lăn lộn đến muốn tắt thở.
Ngoài này số 1 không những không giận mà còn cười rồi nói:
- Đã ăn tất phải đánh rắm. Thần đó mới là thần thứ thiệt!
Trong này Bi chợt nhớ ra:
- Nhưng làm sao chị biết em ở đây mà tới.
- Chị đi theo em, cái bữa sáng em và thần từ nhà Tư Râu về đó.
Bi lộ vẻ lo lắng:
- Có phải Tư Râu sai chị...
- Không, em nghĩ chị đến nỗi thế sao? Từ lúc rơi vào ổ của chúng, lúc

nào chị cũng muốn thoát ra, nhưng chưa có dịp. Em biết chị ở đó khổ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.