HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 193

47

Chương Viết Thêm: Những Điều Bất

Ngờ Giấu Sau Mỗi Gốc Thông

T

ôi không ngờ cái đống lổn nga lổn ngổn kia thế mà có lúc lại được

việc, cũng may cho chị em Bi và cả chúng tôi sau này. Tôi xin được trở lại
cái “kho hàng” này một chút về sự ra đời của nó.

Có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được đôi mắt của em bé gái đó.

Đôi mắt đen láy mở to vừa ngơ ngác bàng hoàng, vừa tiếc nuối nhìn theo
chiếc xe ô-tô chạy bằng pin trong tay chú bé hàng xóm đang vội vã chạy về
nhà. Cô bé không òa khóc để rồi sau đó nằng nặc bắt mẹ mua cho bằng
được chiếc xe giống như chiếc ô-tô chú bé vừa cho chơi chung, đang chơi
thì bị mẹ chú gọi về. Cô bé cứ đứng im để cho nước mắt chảy tràn xuống
hai má. Hình như mẹ cô bé đã chứng kiến cảnh đó. Bà lặng lẽ ra ôm con,
lau nước mắt cho con và cũng không dỗ con bằng những lời hứa này nọ. Bà
mẹ không khóc. Nhưng tôi đoán có những giọt lệ chảy vào bên trong...

Ở vào tuổi tôi, các bạn của tôi chắc chẳng nghĩ ngợi hay xúc động gì lắm

trước cảnh tượng vừa rồi của hai mẹ con cô bé nghèo trên. Trên đời hay
ngoài đường có chán vạn điều hấp dẫn hơn. Nhưng tôi thì có khác. Chuyện
tương tự cũng từng xảy ra trong ngôi nhà nhỏ của bố mẹ tôi. Có điều em
gái tôi không chỉ khóc mà còn chạy theo con búp bê đánh trống của cô bé
hàng xóm mang sang chơi chung. Cái đồ chơi quả thật là độc đáo. Con bé
nằm lăn xuống đất khóc. Mẹ tôi phải chạy ra dỗ: “Để rồi mẹ mua cho con
hai con khác đẹp hơn cơ. Vừa đánh trống vừa thổi kèn”. Lời hứa thật là hấp
dẫn.

- Không, không, con chỉ thích con đó cơ. Con bé một mực kêu khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.