HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 191

con giống, nằm lăn lóc, cái nọ đè lên cái kia dường như người ta làm ra rồi
bỏ đó. Em dẫn chị đi xem lại có được không? Biết đâu đấy.

- Chị thích thì em dẫn chị đi xem. Những lúc rỗi rãi, thần số 2 làm ra rồi

vứt vô đó, gặp đứa trẻ nào thích thần cho. Bi nói.

Mắt Hai Hiền vụt sáng.
- Vậy thì em dẫn chị đi ngay.
Hai Hiền theo Bi vô căn phòng xép cạnh phòng ngủ của chú. Chị cầm

từng thứ lên xem. Từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Đó là các loại đồ
chơi làm từ những thứ người ta vứt đi: vỏ ốc, tre, trúc, xương, gỗ, lông gà,
các gốc cây, rễ cây. Hai Hiền kêu lên:

- Bi ơi, tiền trăm tiền ngàn cả đấy. Không kém các hàng người ta bày bán

ở cửa tiệm đâu. Nếu thần về, chị bỗng thừ ra, nhưng biết đến lúc nào các
thần mới về.

Bi cảm thấy tầm quan trọng của vấn đề, liền nói:
- Nếu chị thấy những thứ này dùng được việc gì chị cứ lấy, thần làm để

chơi đấy. Còn chờ thì biết đến lúc nào thần mới về.

Hai Hiền có cảm giác mở toang ra trước mắt hai chị em một cánh cửa.

Chị vui vẻ.

- Vậy là chị em mình có lối thoát rồi. Thấy Bi có vẻ chưa hiểu, chị nói:

Chúng ta sẽ mở một quầy hàng mỹ nghệ. Chị em mình cùng trông nom
quầy hàng.

Bi mừng như muốn nhảy lên nhưng bỗng khựng ngay lại:
- Hết hàng rồi chị lấy đâu ra.
Hai Hiền ôm xoa đầu Bi.
- Em còn nhỏ mà biết lo xa. Trước mắt hãy tạm sống được cái đã, trong

lúc chờ các thần về. Một khi đã có chút vốn liếng chị sẽ tìm cách xoay sở
sau.

Bi mừng ra mặt.
- Vậy là chị em mình sống được rồi. Bỗng chú rưng rưng nước mắt, chỉ

tội nghiệp Rêmi và Ki không biết giờ chúng ở đâu, sống chết ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.