HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 207

52

Những Giờ Phút Cuối Cùng Ở Hầm

Ngục

M

ấy ngày sau. Bây giờ khó mà kể lại đúng cảm giác của chúng tôi

hôm đó. Vào khoảng buổi sáng, tôi đang nằm trong trạng thái lơ mơ bỗng
choàng tỉnh dậy. Có tiếng cọt kẹt ở phía cửa ra vào. Tôi dán mắt vào quả
nắm chờ đợi sự kỳ diệu sẽ xảy tới. Tim tôi như ngừng đập. Rõ ràng quả
nắm động đậy. Chắc chắn không phải là mình đang chiêm bao. Cạnh tôi số
1 cũng đang cựa mình. Con người rất thính trước các tín hiệu của sự sống.
Anh khẽ bấm vào tay tôi. Bây giờ thì nghe rõ tiếng lao xao ngoài cửa. Chỉ
cần cánh cửa hé mở, dầu là ai chăng nữa, người hay ma, chúng tôi cũng sẽ
được cứu thoát. Nhưng rồi bỗng lặng im như chưa từng ai động đậy. Tất cả
lại lặng im. Tôi bỗng giật mình. Bên ngoài lao xao tiếng người lẫn tiếng
chó sủa. Tôi lay Số 1.

- Anh nghe không. Có tiếng đập cửa.
Số 1 cựa mình, ú ớ.
- Tiếng đóng đinh đấy.
- Sao lại có tiếng đóng đinh ở đây?
Số 1 cười mếu máo:
- Tiếng búa gõ vào chiếc đinh cuối cùng trên nắp ván thiên... Lúc nãy

mình thấy trong giấc mơ còn bây giờ là sự thật.

- Thôi anh đừng nghĩ ngợi lung tung. Chúng mình sắp thoát rồi.
Kìa anh xem. Tôi chỉ vào lỗ hổng khoét hôm trước cho Rêmi và Ki chui

ra, bây giờ thì Rêmi thò đầu vào rồi sau đó là cả thân mình. Đến lượt Ki
cũng chui vào. Chúng chạy vội lại chỗ chúng tôi nằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.