HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 21

điều gì. Tôi nhìn đôi mắt nó, cố đoán xem nó sẽ ước gì? Ít ra sẽ là một điều
kỳ thú, bất ngờ.

- Tớ ước gì à? Hoa nói: Cái bể bơi Quảng Bá sau một đêm ngủ dậy, nằm

cạnh nhà tớ.

- Đúng là bất ngờ thật! Cả bọn cười bò ra. Chả con bé rất mê bơi. Mà hồ

bơi Quảng Bá khá xa, xe đạp nó lại vừa bị hỏng.

Hoa ơi! Đến hôm nay thì tớ có thể xem thường cậu được rồi, thế mà

chẳng hiểu sao cô giáo lại giao cho cậu kèm cặp mình cả văn lẫn toán. Lâu
nay trong thâm tâm tôi vẫn có ý phục nó. Nhưng bây giờ thì... đến lúc phải
“xét lại”. Tôi nhìn nó. Xinh, nổi tiếng giỏi văn giỏi toán, giàu óc tưởng
tượng lại có thể tầm thường được đến thế sao? Người ta bảo đàn bà con gái
chỉ được cái tóc dài, đái không quá ngọn cỏ, kể cũng đúng. Giá chúng nó
mà nghe đến điều ước của tôi chắc sẽ giật mình kinh ngạc. An sẽ đấm
mạnh xuống bàn, kêu lên: “Ác thật!” hoặc “có thể chứ”. Còn Bình tính
điềm đạm, nó sẽ tủm tỉm cười. Nhưng trong bụng, tôi biết lúc đó nó phục
lăn. Còn cái Hoa sẽ tròn xoe mắt nhìn tôi. “Sao một đứa như tôi lại có thể
nghĩ ra điều này”.

Đúng! Tôi không thể tầm thường như các bạn. Chí của tôi không phải

vùng vẫy ở sông, ở hồ hay nằm khoanh vùng trong bài văn, bài toán lớp 12
chật chội.

Đã đến lúc phải cho các bạn thấy rõ chí khí của tôi.
- Mình ấy à! Tôi cố nói bằng một giọng hết sức bình thản. Mình chỉ ước

một điều hết sức giản dị. Ước gì mình trở thành một người... tôi ngừng lại
để gây hồi hộp.

- Một văn hào chứ gì?
- Hay một nhà bác học?
- Không, hoàn toàn không. Tôi lắc đầu, chậm rãi nói tiếp. Một con người

vô hình các bạn ạ.

Nói xong, tôi cố giấu nụ cười, chờ một tiếng vỗ bàn của An, nụ cười của

Bình và đôi mắt Hoa tròn xoe kinh ngạc. Các bạn cũng ngạc nhiên đấy,
nhưng không phải như tôi chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.