HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 211

53

Đồng Sàng... Dị Mộng - Hay Là Những

Tiếng Kêu Cứu Không Gặp Nhau

N

hư ở cuối chương trước chúng tôi đã nói, sau khi ở “tù” về chúng tôi

(tôi và số 2) đang đứng trước những khó khăn mới và một bước ngoặc lớn
đang chờ phía trước.

Ban đầu không bật thành tiếng kêu và chỉ vang thầm trong ý nghĩ và gào

lên trong giấc mơ. May quá, số 2 không hề hay biết. Tiếng kêu đòi lại hình
ngay sau khi tôi vừa dứt tiếng reo: “Vô hình muôn năm!” và niềm vui chưa
kịp hết. Đâu phải tôi là một kẻ có ý thích thay đổi như chong chóng, nay
thế này mai đã thế nọ. Tất cả mọi chuyện bắt đầu khi cơn gió lạnh đầu mùa
ập tới. Cơn gió mùa đem lại niềm vui cho các cô gái được cơ hội khoe
những chiếc áo khoác mốt mới nhất, còn đối với những kẻ vô hình như tôi,
là một nỗi bàng hoàng, một sự đe dọa khủng khiếp.

Thật ra thì không thể đổ tội cho cơn gió lạnh đầu mùa. Chúng tôi đã có

nhiều cách chống những đợt gió lạnh. Bộ trang phục “du hành vũ trụ” của
số 2 tuy không phải là hoàn hảo nhưng có thể giúp chúng tôi thỉnh thoảng
dạo phố, cũng may dạo này trời rét nên không mấy ai chú ý lắm đến cách
ăn mặc hơi lạ đời của chúng tôi. Còn lúc ở nhà thì chúng tôi đã có chăn
nệm ấm. Cái lạnh, cái buốt là đâu từ bên trong lạnh ra. Một nỗi lạnh không
thể diễn tả bằng lời được. Nó cứ tới một cách bất ngờ không báo trước,
không kể giờ giấc, ngày hay đêm, lúc thức cũng như lúc chợt tỉnh, làm cho
người ta nao nao, chân như không chạm đất, có cảm giác mất phương
hướng. Dẫu ngồi lên bếp lửa vẫn thấy lòng rét run... Cho nên xét cho cùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.