HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 43

này tôi ngồi cạnh nó tôi cũng sẽ hãm phanh nó lại... Kìa, Hà Nội vẫn tiếp
tục bị tấn công. Phải làm sao xoay chuyển tình thế mới được. Tôi cảm thấy
mình có trách nhiệm với trận đấu. Phải nhảy vào cuộc mới được. Nghĩa là
phải tham gia trận đấu như một cầu thủ thực sự.

Vấn đề là phải thật kín trước con mắt cú vọ của trọng tài, cầu thủ hai đội

bóng và hàng vạn khán giả. Tôi theo quả bóng sát nút. Số 5 Hải Phòng
đang dẫn bóng tới. Anh ta yên trí trước mặt mình không có ai. Nhưng tôi đã
lẹ làng chớp ngay bóng chuyền cho số 6 Hà Nội đang chạy bám đằng sau.
Số 5 đứng ngẩn ra một chút rồi cũng chẳng còn thì giờ mà suy nghĩ, chạy
theo quả bóng đang bị số 6 chuyển ngược trở lại về khung thành đội nhà.
Số 6 chuyển nhẹ cho số 8, 8 nhận được bóng sút một cú thật mạnh nhưng
bóng bay vọt lên khung thành. Cả sân vận động ầm lên. Tiếc thật, nhưng
dẫu sao cũng lấy lại được khí thế cho Hà Nội. Cảm thấy mình chơi được
rồi, lựa lúc thuận lợi nhất, tôi lấy bóng của đối phương chuyền cho cầu thủ
đội nhà hoặc khi gặp dịp bí mật phá bóng không cho đối phương làm bàn.
Với cách chơi này, chỉ sau mươi phút tham gia trận đấu, thắng lợi nghiêng
hẳn về phía Hà Nội. Sân vận động sôi nổi hẳn lên. Chẳng cần nhìn tôi cũng
thừa biết An vui sướng tới mức nào. Nó có thể điên lên mất. Nếu nó biết có
được tình hình tốt đẹp này là do tôi thì nó sẽ phải cảm ơn tôi, nó sẽ ôm tôi
vật xuống hoặc thụi tôi mấy cái rõ đau. Đó là lúc nó thật sự yêu quý bạn bè.
Tính nó vốn thế. An ơi, cậu yên trí hôm nay cậu sẽ hả dạ ra về. Sơn sẽ bằng
ưu thế của mình giành phần thắng cho đội nhà. Miễn là - tôi tự nhủ - đứng
để cho mọi người biết có bàn chân vô hình đang làm chủ sân bóng. Tuy
vậy, cũng có một vài lần cầu thủ cả hai bèn tỏ ý hoài nghi, đôi lúc họ bỗng
dừng lại ngơ ngác không hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Đó là lúc tự nhiên
quả bóng đang lăn trước chân họ bỗng chuyển sang một hướng khác hay
đang chạy họ nghe có tiếng chân người chạy một bên, thậm chí có thể nghe
cả hơi thở dồn dập của tôi nữa. Song cũng nhờ cuộc giao tranh càng về cuối
càng quyết liệt nên chẳng còn ai có thì giờ để băn khoăn tìm hiểu. Kìa, quả
bóng hầu như từ từ lăn trước chân tôi, vẻ mời mọc. Như một phản ứng tự
nhiên, tôi nhẹ nhàng chớp lấy bóng rồi vượt qua các cầu thủ dẫn bóng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.