đó tăng nhiều nhất là chi phí dành cho thực phẩm. Các hội này ít than phiền
về chuyện bị đói ăn hơn. Điều đáng kinh ngạc hơn cả là cách nhìn đời của
họ cũng thay đổi. Họ nói về sức khỏe, hạnh phúc và hoàn cảnh kinh tế của
bản thân tích cực hơn nhiều. Họ tiết kiệm nhiều hơn, sẵn lòng tham gia vay
vốn hơn. Hiện họ đã đủ điều kiện vay tiền từ các MFI và tự tin quản lý tài
sản.
Dĩ nhiên, tất cả những điều này không khiến họ sung túc hơn, bởi thực ra
sau 2 năm, họ chỉ giàu hơn 10% về mặt tiêu dùng, nghĩa là vẫn ở trong tình
trạng nghèo. Nhưng món quà ban đầu cùng với sự hỗ trợ dường như đã khởi
đầu một chu trình tích cực: Khi được trao cơ hội, những người ở vào hoàn
cảnh cực kỳ khó khăn vẫn tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình và bắt
đầu thoát khỏi tình trạng bần cùng.
NGƯỜI NGHÈO KINH DOANH
Với kết quả đó, không khó để đồng cảm với nhiệt huyết của Muhammad
Yunus hay Fouad Abdelmoumni về tiềm năng đầu tư vào người nghèo: Đã
rất nhiều người vươn lên kinh doanh trong nghịch cảnh, và biến nhiều điều
không thể thành có thể. Tuy nhiên vẫn còn hai bóng đen u ám bao trùm lên
bức tranh tươi sáng này. Thứ nhất, nhiều người nghèo kinh doanh nhưng
công việc kinh doanh của họ cực kỳ khiêm tốn. Thứ hai, những cơ sở kinh
doanh nhỏ bé này phần lớn kiếm được rất ít tiền.
Những cơ sở kinh doanh nhỏ bé và kém sinh lời
Trong bộ dữ liệu 18 quốc gia của chúng tôi, phần lớn các cơ sở kinh doanh
do người nghèo làm chủ không có người làm thuê. Số nhân công được trả
lương bình quân ở vào khoảng 0 ở khu vực nông thôn Ma rốc cho đến 0,57
ở khu vực thành thị Mexico. Tài sản của những cơ sở kinh doanh này cũng
thường rất hạn chế. Tại Hyderabad, chỉ 20% cơ sở kinh doanh có không gian