buộc, đã tìm thấy khe hở trong chính sách bảo hiểm. Người ta thanh toán
khoản vay trước thời hạn ngay trước khi năm ưu đãi kết thúc. Bằng cách
này, khi gia hạn khoản vay, về lý thuyết họ vẫn được vay ưu đãi mà không
phải đóng phí bảo hiểm. Trước cách lách luật này, SKS quyết định chuyển
qua chế độ mua bảo hiểm tự nguyện. Nhưng một sản phẩm không bắt buộc
mà chỉ có vài khách hàng tham gia lại dễ gặp phải nguy cơ gồm toàn khách
hàng có rủi ro cao, kèm thêm rủi ro đạo đức. Phí chi trả cho mỗi khách hàng
tham gia bảo hiểm đột ngột tăng, và ICICI Lombard, công ty ủy quyền cho
SKS giới thiệu sản phẩm bảo hiểm, đã yêu cầu SKS ngừng bảo hiểm cho
khách hàng mới vì nhận thấy sản phẩm đang khiến hãng bị thua lỗ. Những
tổ chức tài chính vi mô nào thử vận may với chương trình bảo hiểm tương tự
cũng gặp phải vấn đề tương tự do khách hàng phản ứng lại trước việc bắt
buộc tham gia bảo hiểm.
Bảo hiểm y tế vi mô không phải là hình thức bảo hiểm duy nhất gặp vấn đề.
Một nhóm các nhà nghiên cứu trong đó có Robert Townsend, đồng nghiệp
của chúng tôi tại trường Đại học MIT, đã đo lường tác động khi người dân
được tiếp cận với một chương trình bảo hiểm thời tiết rất đơn giản. Cũng
giống như trường hợp nói trên, chương trình sẽ chi trả một khoản tiền nếu
lượng mưa thấp hơn mức quy định sẵn.
Sản phẩm bảo hiểm này được
chào bán tại Gujarat và Andhra Pradesh, hai địa phương khô hạn và dễ bị
hạn hán ở Ấn Độ. Sản phẩm được đưa ra thị trường qua một tổ chức tài
chính vi mô nổi tiếng và uy tín. Công ty thử nhiều cách để giới thiệu và chào
bán sản phẩm bảo hiểm đến nông dân địa phương. Nhìn chung, tỉ lệ đăng ký
tham gia cực kỳ thấp: Nhiều nhất cũng chỉ 20% nông dân mua bảo hiểm, và
con số này đạt được là do nhân viên các tổ chức tài chính vi mô đã phải gõ
cửa từng ngôi nhà để chào bán. Hơn nữa, ngay cả khi mua nông dân cũng
chỉ chọn mua mức bảo hiểm rất thấp: Hầu hết đều chọn phương án bảo hiểm
chỉ chi trả 2-3% tổn thất do thời tiết xấu.
Tại sao người nghèo không thích bảo hiểm?