HITLER VÀ NHỮNG SỨ MẠNG BÍ MẬT CỦA SKORZENY - Trang 41

người Ý hoặc các cơ quan tình báo của họ đánh hơi được dự án của chúng
tôi, tất cả những nỗ lực sẽ trở thành vô ích.
Nhưng vẫn chưa hết, các chi tiết khác lại xuất hiện trong trí tôi, chúng tôi
cần loại đạn chiếu sáng cho trung liên trong trường hợp có đụng độ ban
đêm, súng phóng hỏa tiễn, thuốc men cho các loại bệnh địa phương, và một
hay hai y tá. Có lẽ sĩ quan của chúng tôi cũng cần thường phục Cứ như vậy,
danh sách càng ngày càng dài và tôi gọi văn phòng tôi ở Bá-linh liên tục,
nơi đang diễn ra các hoạt động như trong cơn sốt. Mãi đến ba giờ sáng, tôi
mới nghĩ đến chuyện nằm nghỉ một lát. Một cần vụ đưa tôi xuống hầm
được thiết lập để làm nơi trú ẩn, đề phòng các cuộc oanh kích. Hai bên một
hành lang trung ương là hai dãy phòng nhỏ, loại phòng trên tàu thủy chở
hành khách. Mặc dù giường nệm rất tiện nghi, tôi không tài nào ngủ được.
Không khí trong chiếc lồng này thật nặng nề và tiếng quạt máy chạy nghe
thật điên đầu. Nhưng ít ra tôi cũng có được thời gian để bình tĩnh suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên tôi ý thức được những khó khăn phải vượt qua. Trước
hết, phải khám phá ra nơi ông Duce bị giam giữ. Giả thuyết rằng bài toán
đầu tiên này sẽ được giải quyết, chúng tôi sẽ phải làm gì nữa? Nhất định
Mussolini đã được đưa đến một nơi chắc chắn và được canh giữ cẩn mật.
Liệu chúng tôi có bị bắt buộc tấn công vào một thứ pháo đài hay nhà lao?
Ngay bây giờ trí tưởng tượng đầy kích thích của tôi đã vẽ cho tôi thấy
những cảnh tượng điên cuồng. Tôi trăn trở trên giường, cố xua đuổi các ý
tưởng đó nhưng vô ích, chúng trở lại đè nặng lên tôi. Thật sự tôi không thấy
làm sao có thể thành công được. Có phải người ta đã giao cho tôi một sứ
mạng có thể đưa tôi lên trời (hay xuống địa ngục?) Dẫu sao đây cũng là lúc
chứng tỏ tôi có khả năng, không lùi bước trước hiểm nguy nào và nếu tình
thế bắt buộc, tôi rời bỏ cuộc đời này, với tất cả lịch sự và tư cách.
Đột nhiên, tôi nhớ lại rằng tôi là cha của một gia đình. Tôi đang sắp dấn
thân vào một cuộc phiêu lưu vĩ đại mà chưa hề làm chúc thư. Tôi bật đèn
và ngồi viết "những ý muốn cuối cùng của tôi". Rồi tự hiểu rằng không thể
nào tìm được giấc ngủ - vả chăng cũng đã gần sáu giờ - tôi bước ra ngoài
vẫn mặc đồ ngủ và nhờ một cần vụ chỉ phòng tắm - những quân nhân khốn
khổ nầy không bao giờ được ngủ. Một chầu tắm bông sen kiểu Tô Cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.