Trung Quốc, vân vân, gần như điều kiện nào cũng đều
phù hợp với điều kiện đề bạt cán bộ trung, thanh niên
xuất sắc mà Đặng Tiểu Bình đưa ra, xứng đáng là một đại
biểu kiệt xuất của cán bộ "bốn hoá".
Ở
Cam Túc lúc đó có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp
trường Đại học Thanh Hoa? Và có bao nhiêu cán bộ làm đến
cấp cục phó từ cơ sở với cái mác sinh viên tốt nghiệp trường
Đại học Thanh Hoa? Lại càng có mấy nhân tài kỹ thuật
chuyên môn tuổi trẻ ở độ tuổi nói trên. Tất cả những cái đó
Hồ Cẩm Đào đều có đủ.
Thảo nào không chỉ có các bạn học cùng lớp đại học Thanh
Hoa của Hồ Cẩm Đào đánh giá: "Hồ Cẩm Đào rất may
mắn, thời thế đã đưa ông lên vũ đài chính trị của Trung
Quốc."
Hồ Cẩm Đào lúc bấy giờ không mấy nổi trội, cũng
không có ai nghĩ rằng tới bây giờ ông lên được vị trí cao như
vậy. Chỉ sau Đại hội XIV Đảng Cộng sản Trung Quốc, do Hồ
Cẩm Đào một bước trở thành ủy viên thường vụ Bộ Chính trị
Trung ương, và được cho là nhà lãnh đạo thế hệ thứ tư của
Đảng Cộng sản Trung Quốc, thì quãng từng trải năm xưa của
ông mới khiến cho mọi người hết sức chú ý tới. Thế là,
cũng mới có nhiều cách nói như "ân sư dẫn kiến, Tống
Bình cất nhắc" xuất hiện.
Kỳ thực, lần thăng tiến này của Hồ Cẩm Đào không
giống như giới bên ngoài đồn đoán, có thể nói là thời thế
tạo nên, trong đó tổng hợp cả các nhân tố thiên thời, địa lợi,
nhân hoà. Điểm này bên trên chúng tôi đã trình bày. Khi
ấy, không chỉ là Hồ Cẩm Đào, mà bối cảnh lịch sử lúc bấy
giờ đã khiến cho một loạt người từ đó bước lên vũ đài chính