THƯ GửI TRUNG ƯƠNG
ĐảNG CộNG SảN PHáP
Các đồng chí,
Những nghị quyết của Đại hội lần thứ II của Quốc tế
35
về vấn đề thuộc
địa đã mang lại hai tác dụng đồng thời nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Một mặt, chủ nghĩa đế quốc đi áp bức - ngừa trước những kết quả có thể xảy
ra của chính sách đó nếu nó được thi hành nghiêm túc - đã đề phòng và tăng
gấp bội những hoạt động tuyên truyền, ngu dân và đàn áp. Mặt khác, nhân
dân bị áp
bức ở các thuộc địa, được tiếng vang của cách mạng thức tỉnh, đã hướng
theo bản năng của họ về Quốc tế của chúng ta, một chính đảng duy nhất mà
họ hy vọng là sẽ quan tâm đến họ một cách thân thiết, mà họ hoàn toàn mong
mỏi là sẽ mang lại cho họ sự giải phóng. Như vậy, chúng ta sẽ có thể không
những đánh đổ uy thế của chủ nghĩa thực dân bóc lột và lay chuyển vị trí của
chúng, mà còn có thể biến mối cảm tình thuần tuý tình cảm và thụ động của
các dân tộc thuộc địa đối với chúng ta thành mối cảm tình hành động, nếu
những nghị quyết của Quốc tế được chấp hành. Khốn nỗi cho đến nay, những
nghị quyết ấy chỉ được dùng để tô điểm mặt giấy! Phân bộ Pháp, phân bộ
Anh và những phân bộ các nước thực dân khác đã làm gì cho các thuộc địa
của chủ nghĩa tư bản nước họ? Những phân bộ ấy đã có một chính sách thuộc
địa và một cương lĩnh rõ rệt về thuộc địa, chính xác và liên tục chưa? Những
chiến sĩ của các phân bộ ấy có hiểu thuộc địa là gì và tầm quan trọng của
thuộc
địa là như thế nào không? Người ta có thể trả lời là không.
Đối với các thuộc địa Pháp,