“Nhắc đến thu yêu. . .” Hồ Thập Bát đột nhiên nhớ đến, Long Quân là
phụ trách thu yêu trừ ma, mà Ngao Kiệt nhiều ngày như vậy đi theo mình
đó đây, như vậy không sao chứ?
Hắn nói ra lo lắng của mình, Ngao Kiệt tỏ vẻ không sao cả “Không có
việc gì, huynh đệ nhà ta đến chín người, trừ bỏ ta ra tất cả đều bất vụ chính
nghiệp, chỉ biết du thủ hảo nhàn, ta cảm thấy mệt, phải nghỉ ngơi một chút,
bọn họ cũng nên ra chút sức lực chứ!”
“Bất vụ chính nghiệp, du thủ hảo nhàn?” Hồ Thập Bát làm thế nào cũng
không thể đem thần tượng của toàn bộ yêu giới –Long Quân nhất tộc mà
gán ghép với mấy cái chữ kia, bất quá. . .nghĩ nghĩ lại, nhìn Ngũ Long
Quân đang liều mạng mà ngủ trong phòng kia, Hồ Thập Bát dường như
cũng dần minh bạch.
“Ân, tỷ như lần trước, ngươi ở Kim Lăng cũng thấy đó, tên kia là Đại ca
của ta, hắn với Tam ca thích nhất âm nhạc. . . hai tên đó thường xuyên tụ lại
một chỗ mà xướng ca xướng khúc gì đó sảo muốn chết, như sói rú quỷ gào
vậy. . . Ngũ ca thích ăn, ngày ngày chỉ lo nghiên cứu nên làm cái gì để ăn,
còn Tứ ca thì thích vãn du phiêu tứ xứ, Lục ca ta. . .”
Tuy rằng đầy miệng oán giận, nhưng Ngao Kiệt nhắc về người thân của
mình, biểu tình rõ ràng trở nên ôn nhu hơn, cùng Hồ Thập Bát ngồi trên
thạch đẳng trước tiểu mộc ốc mà phơi ánh trăng.
Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát, đột nhiên im lặng không nói nữa.
Hồ Thập Bát có điểm không tự nhiên, đằng hắng một cái hỏi “Làm sao
vậy?”
Ngao Kiệt nhìn hắn, nhãn mâu kim hoàng sắc đột nhiên trở nên âm trầm,
chậm rãi nhích đầu lại gần, tựa vào trán Hồ Thập Bát, nhẹ nhàng nói “Tối
nay ta vẫn chưa thân ngươi. . .”