Hồ Thập Bát cuống quít ngăn tay Ngao Ly “Không sao, không sao. . .chỉ
là nằm hơi lâu. . .thắt lưng hơi tê chút thôi. . .”
Ngao Ly âm thầm trộm cười trong lòng, cũng không nói ra chuyện hôm
đó, tiếp tục bóc đường sao lật tử ăn.
Người tỉnh lại, trí nhớ trong não tự nhiên cũng sẽ tỉnh lại theo.
Hồ Thập Bát tim đập bình bịch, chuyện xảy ra đêm đó, hắn nhiều ít gì
cũng còn nhớ được đôi chút, chẳng qua là vào thời điểm đó, ý chí của hắn
thật sự quá mức bạc nhược, căn bản không thể khống chế thân thể của
mình, tuy thật sự muốn liều mạng mà ngăn cản chính mình, nhưng thân thể
lại không nghe theo ý chí của hắn, lại đối với Ngao Kiệt làm ra cái loại sự
tình như vậy. . .cái loại hành động vô liêm sĩ như vậy. . .
Hồ Thập Bát nằm úp mặt trên giường, chôn mặt vùi vào trong chăn, từ
cổ đến lỗ tai đều đỏ bừng. . . mình còn mặt mũi nào mà gặp Ngao Kiệt nữa
a a a a!!
Nhắc đến Ngao Kiệt. . hình như hắn không có ở đây. . .
Ngẩng đầu, Hồ Thập Bát đảo mắt tìm khắp nơi, thử cảm thụ khí tức của
Ngao Kiệt, nhưng khiến hắn thất vọng là, xung quanh căn bản không có khí
tức Ngao Kiệt.
Chẳng lẽ. . .
Trong đầu Hồ Thập Bát đột nhiên hiện ra một ý nghĩ đáng sợ, bởi vì
phần trí nhớ của hắn chỉ tới khúc áp đảo Ngao Kiệt, đến đoạn hắn lần đầu
tiên đạt đến cao trào, chỉ có bấy nhiêu.
Nên hiện tại, trong não Hồ Thập Bát đang suy nghĩ là : chẳng lẽ mình cư
nhiên đã đối với Ngao Kiệt làm làm làm làm. . .!!!