HỒ GIÁ - Trang 347

Lão ẩu kia nhắm hai mắt, mở miệng, run run mỉm cười, thanh âm già

nua “Hồ công tử. . .chỉ vài tháng không gặp. . .ngài đã quên mất ta rồi sao. .
.”

Hồ Thập Bát nhìn nụ cười kia, trong lòng bất giác chấn kinh, đột nhiên

nhớ ra nàng là ai.

Đây căẳng phải là nga yêu mà ngày ấy mình sở ngộ ở ngoại thành Cô Tô

sao!!

Nhưng mà, chỉ vài tháng ngắn ngủi, vì sao nàng lại trở thành bộ dạng

già nua đến thế này? Hơn nữa, trên người nàng vì sao có khí tức của Long
tộc?

Nhìn biểu tình chấn kinh của Hồ Thập Bát, lão ẩu kia thở dài “Công tử

cuối cùng cũng nhớ ra ta. . .cũng khó trách. . . Công tử vẫn anh tư như
trước, còn ta dung nhan đã không còn. . .”

Đường chưởng quỹ ở bên cạnh hoảng hốt kêu to “Thiên a, Hồ gia, ngài

sao lạ kỳ lạ như vậy, đi nói chuyện với không khí a!!”

Nga yêu kia khoát tay, Đường chưởng quỹ bấy giờ đột nhiên lặng im,

ngã người nằm sõng soài trên giường, cất tiếng ngáy.

Sau đó lại nhìn sang Hồ Thập Bát đang nộ trừng mình, cười nói “Hồ

công tử cứ yên tâm, ta không làm hắn bị thương, chỉ là thấy hắn quá mức
ồn ào nên mới để hắn ngủ một lúc thôi. . .”

“Ta tới, là muốn mời Hồ công tử theo ta đến một chỗ, gặp một người.”

=======================

Hồ Thập Bát hiện tại đang đi theo thanh y nga yêu, bước đi trên một lộ

tẩu không biết dẫn đến phương nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.