cắn đến xuất huyết, nhưng hắn vẫn cố gắng kềm chế không phát ra thanh
âm đau đớn.
Tay Hồ Điện Lam từ trong ngực Thập Bát rút ra, sắc mặt Thập Bát trắng
bệch, yếu ớt ngã xoài trên đất, y phục rách nát, năm lỗ thủng trước ngực
huyết tuôn như suối.
“Mau! Nếu không ta sẽ không giết hắn, mà chậm rãi tra tấn đến khi hắn
chết!”
Ngao Kiệt trong kết giới song nhãn huyết hồng, cất giọng gào thét điên
cuồng, dùng đuôi liều mạng đập mạnh vào kết giới, huyết đỏ từ lân phiến
vỡ vụn tuôn ra ào ào như suối, đập vào khiến kết giới nhiễm đỏ một mảnh,
cuối cùng y cúi đầu xuống, long trảo cự đại nâng lên, một mảnh lân phiến
kim hồng dính đầy huyết nhục vỡ vụn nặng nề rơi xuống mặt đất.
Đối với những tộc có lân mà nói, còn sống mà lân phiến kia bị tróc ra,
thống khổ phải chịu cũng giống như nhân loại chịu đựng lăng trì vậy, Long
thân khổng lồ bởi vì thống khổ cực độ kia mà chấn động, nhưng lại không
hề dừng lại lấy một lần, vẫn tiếp tục tróc ra từng mảnh lân phiến.
Ngao Kiệt cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất, Long thân run rẩy, thủ trảo
run rẩy vươn ra, cắm sâu vào một mảnh huyết nhục mơ hồ, lôi ra từ trong
thân thể của chính mình một viên Long châu lưu chuyển hồng sắc quang
hoa.
Hồ Thập bát nằm trên mặt đất, lệch đầu nhìn Ngao Kiệt, lệ vươn đầy
mặt
Ngao Kiệt. . .Ngao Kiệt. . .Đừng. . .Đừng. . .
Long châu ly thể, long đầu cự đại cố gắng tiến về phía trước, nỗ lực
muốn đến gần chỗ Thập Bát, nhưng cuối cùng vẫn là đâm mạnh vào kết
giới, phát ra một tiếng rầm trậm đục, hai mắt Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát,