Nghe thế, Hồ Thập Bát lập tức quay đầu nhìn lại gương mặt Long Quân.
Tám trăm năm trước??
Vậy không phải là so với niên kỷ của nương mình không cách biệt nhiều
lắm sao???
Cái cái cái cái mặt kia. . . rõ ràng nhìn còn muốn trẻ hơn so với mình a,
này cũng coi như lừa gạt người quá đi!!
Long Quân vẫn trưng ra cái mặt xú kiểm, lạnh lùng nói “Lữ đạo trưởng,
thu hồi pháp thuật của ngươi lại, mãng tinh này ta muốn” lưu kim trong mắt
chợt lóe hồng quang “Dám cả gan mạo danh Long Quân làm xằng làm bậy,
ta nhất định phải đánh cho tam hồn thất phách của nó hóa thành tro!”
Hồ Thập Bát nghe thấy, trong lòng hiểu ngay. Nguyên lai vị đạo gia trẻ
tuổi nét mặt mang theo tiếu dung có vài phần tiêu thoát bất kỵ thoạt nhìn
không quá tam thập này, cư nhiên lại là Lữ Thuần Dương trong bát tiên, Lữ
Đồng Tân.
Lữ Đồng Tân híp mắt cười, không trả lời Long Quân mà xoay đầu
chuyển hướng về Hồ Thập Bát nhìn nhìn. Hồ Thập Bát vội tất cung tất kính
cúi đầu thật sâu thi đại lễ, nói “Yêu giới Phất Lai Sơn, Hồ yêu Thập Bát
tham kiến Lữ thượng tiên.”
Lữ Đồng Tân liếc mắt nhìn Hồ Thập Bát, ngốc ngốc một hồi, híp mắt
đảo lên đảo xuống nhìn Hồ Thập Bát, thấy Hồ Thập Bát thi đại lễ, liền lập
tức vươn tay ra đỡ, tay chưa kịp đụng đến, đã bị Long Quân đứng bên cạnh
giận dữ trừng trừng một đường hồ lô bổng đập dội ra.
“A a a a a a a a! !” Lữ đạo trưởng không kịp đề phòng, mu bàn tay bị
đập một cái, tiên huyết liền một đường phun trào.