HỒ GIÁ - Trang 742

Một đôi tay ấm áp xoa bóp vai Thập Bát, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng

vang bên tai: “Cha, người mệt rồi… Đừng suy nghĩ nữa, lên lầu nghỉ ngơi
đi.”

Thập Bát mở mắt, thì ra là Hồ Nguyệt đang đứng đằng sau, đang xoa

bóp vai cho mình.

Thập Bát vô cùng cảm động, kéo tay Hồ Nguyệt: “Bánh Trung Thu…

Trong các anh em chỉ có con là cha đỡ lo nhất…” A hả? Thập Bát lần tới
ngón áp út của Hồ Nguyệt, sao lại thấy như có cái gì cưng cứng? Thập Bát
cúi đầu… Một chiếc nhẫn sáng choang đeo trên ngón áp úp bên trái của Hồ
Nguyệt.

“Bánh Trung Thu…” Thập Bát trừng mắt.

Hồ Nguyệt vội rụt tay về, nhìn Thập Bát trán nhỏ giọt mồ hôi lớn.

Hai cha con giống hệt nhau đối mặt trong im lặng.

“…”

“…”

“Thập Bát, anh dọn dẹp xong hết rồi, chúng ta cũng đi nghỉ đi… Hai

người đang làm gì vậy?” Quét phòng ăn sạch sẽ, Ngao Kiệt bước ra đang
nói dở dang, thấy vẻ mặt của Thập Bát và Hồ Nguyệt có chút dị thường.

Hồ Nguyệt nghe giọng của Ngao Kiệt thì cả người run lên, quay đầu nói

với Ngao Kiệt: “Phụ quân, mai con còn công việc, hôm nay con không ở
nhà… Con đi trước đi.” Nói xong xách túi chạy như bay.

Ngao Kiệt gãi đầu, xoay qua nhìn Thập Bát vẫn nhìn trân trối vào chỗ

Bánh Trung Thu đứng: “Bánh Trung Thu bị gì vậy? Thấy mặt nó không
được bình thường a?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.