HỒ GIÁ - Trang 98

nói hết, như có nỗi khổ não ly sầu nói không thành lời.

Hồ Thập Bát một thân đứng ở mũi thuyền, nghe thanh âm như vậy,

ngắm thiên địa như thật như ảo, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác
cô độc bi thiết.

Thiên địa giống như không còn tồn tại, bốn bề đều là ảo ảnh, chỉ có một

thân một mình giữa thế gian mênh mang này, không rõ phương hướng,
không biết làm sao.

Đang nghĩ lung tung mù mịt, đột nhiên giữa khoảng sương mù vang lên

một trận địch âm.

Tiếng địch du du, khi gần khi xa, mơ hồ như ở giữa tầng mây xa xăm,

lại đột nhiên vọng lại sát bên tai, Hồ Thập Bát trấn an lại cảm xúc bình tĩnh
lại, ngưng thần nhìn sang nơi phát ra tiếng địch.

Giữa mảnh sương khói hoàng hôn u tối, một chiếc thuyền nhỏ lướt đi,

một vị công tử văn nhã một thân thanh sam, đứng trên đầu thuyền nâng địch
thổi tấu.

Mặt sông sương mờ khói tỏa, thuyền kia không gió mà tự lướt đi, làm

nổi bật lên thân tư phiêu dật của thanh sam công tử, tựa như trích tiên.

Ngay lúc địch thanh bắt đầu vang lên thì tiếng đạn tấu tì bà từ trong

sương mù mơ hồ truyền đến đột nhiên dừng lại, tiểu vô thanh tức.

Địch thanh chợt biến, linh động như du long, âm tiêm như hạc lệ, như

một thanh lợi kiếm thẳng tắp hướng về đăng ảnh như mộng như huyễn mà
đâm tới!

Tiếng thiết khí nghênh kích vang lên keng keng, nhưng lần này không

phải là âm tì bà xa xôi ai oán, mà là một âm đạo nặng nề như thiết kích phá
thạch của thiết cầm. Tứ bề đột nhiên biến ám, chỉ trong nháy mắt tinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.