HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 117

đãng.
Vừa cảm giác được chính mình trần như nhộng, mà ngồi sát cạnh lại là một
tên đàn ông cười dâm đãng…
“Bốp!”
Đản Hoàng Tô không nghĩ ngợi gì mà ngồi bật dậy, tát một cái thật mạnh.
Tử Phủ Đế Quân đang bận mơ mộng, một cái tát này đã tàn nhẫn đẩy hắn
quay về hiện thực tàn khốc.
Tử Phủ Đế Quân sửng sốt, Đản Hoàng Tô cũng ngây người.
Đản Hoàng Tô biết mình phản ứng quá khích.
Đản Hoàng Tô vội vàng lên tiếng: “Ta không cố ý à nha.”
“Ta biết.” Tử Phủ Đế Quân giơ tay xoa xoa má, khóe miệng giật giật:
“Nhưng thật đau.”
Cái tát kia của nàng thật sự không nhẹ, trên mặt còn có dấu tay rõ ràng, vừa
đỏ hồng vừa sưng tấy, nổi bần bật trên gương mặt như bạch ngọc kia trông
rất ghê người. Đản Hoàng Tô áy náy vô hạn, nội tâm tha thứ, cẩn thận hỏi:
“Không thì ta xoa xoa cho ngươi nha?”
Tử Phủ Đế Quân vừa định dùng thuật pháp áp chế vết thương nhỏ xíu trên
mặt đi, vừa nghe Đản Hoàng Tô nói vậy hẳn là nàng rất để bụng, hắn lập
tức hợp tác bỏ tay xuống, nhanh chóng trả lời: “Được!”
Xoa mặt cho người khác xem như là thể nghiệm mới mẻ trong cuộc đời
Đản Hoàng Tô. Nàng cẩn thận dùng ngón tay xoa xoa vết hồng ứ trên mặt,
sau đó hơi dùng sức thêm một chút, xoa theo chiều kim đồng hồ.
Tử Phủ Đế Quân nheo mắt cảm thụ hơi ấm của mỹ nhân, tầm mắt không
cẩn thận mà trượt xuống đầu vai mảnh mai đang cử động của mỹ nhân, sau
đó hợp lẽ hợp tình mà dời về phía xương quai xanh, dời về phía sân bay
(ghi chú), dời về phía…
Bụng dưới Tử Phủ Đế Quân không thể né tránh mà căng thẳng, đồng thời
đầu óc ầm một tiếng, cái mũi nóng lên trào dâng một chất lỏng âm ấm.
*—*—*
Ghi chú, điển cố về sân bay có một truyện cười như sau ——

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.