HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 125

Nói đi nói lại, mấy loại chuyện vuốt ve này thực thoải mái thực thuần khiết
thực gần gũi, nhưng thực sự cũng không tự nhiên như bình thường được a a
a a!!!
Tử Phủ Đế Quân nghe vậy ngạc nhiên, tiếc nuối rút tay về.
“Tiếp tục tiếp tục,” Thượng Quan Vũ Như chân thành tha thiết thúc giục:
“Cứ coi như chúng ta không tồn tại.”
“Ta nghĩ ngươi đang đặc biệt nhắc ta về sự tồn tại của mình.” Tử Phủ Đế
Quân nhíu mày, nguy nguy hiểm hiểm nhìn Tử Tam.
Còn nể Vô Thượng Đế phi, hắn không tiện bóp tròn nắn dẹp Thượng Quan
Vũ Như, nhưng Tử Tam là đệ tử của hắn, hắn muốn sao thì phải như thế ấy.
Tử Tam oan uổng: “Sư phụ, con không liên quan gì hết.”
“Đúng vậy.” Tử Phủ Đế Quân thừa nhận: “Nhưng ta vẫn thấy ngươi cực kỳ
chướng mắt.”
Đã từng, hắn đã từng là đệ tử Tử Phủ Đế Quân tự hào nhất!!!!!
Cho dù là Chopin cũng không đàn được nỗi bi thương của Tử Tam!
“Sư phụ,” Tử Tam gạt lệ: “Người cứ phái con đi nhân gian giam thế đi.”
Gian đoạn này gần Tử Thần Phủ rất nguy hiểm!
Tử Phủ Đế Quân sờ cằm: “Ta nghĩ một nơi khác cũng rất tốt.”
“Nơi nào ạ?” Tử Tam có cảm giác bất an.
Tử Phủ Đế Quân mỉm cười: “Song Ngục Sơn.”
“Song Ngục Sơn!” Tử Tam kêu thảm thiết.
“Song Ngục Sơn?” Thượng Quan Vũ Như ngạc nhiên.
Thượng Quan Vũ Như hưng phấn hỏi: “Là Song Ngục Sơn có Huyền Vũ
chân thần trấn thủ?!”
Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Trên đời này còn có Song Ngục Sơn khác?”
“Thật là Song Ngục Sơn kia!” Thượng Quan Vũ Như sửa lại vẻ khinh
thường mọi ngày với Tử Phủ Đế Quân, lấy lòng cầm tay Tử Phủ Đế Quân
lắc lắc: “Phái ta đi luôn đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.