HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 230

“Vương, cần ra tay không ạ?” Kẻ đứng đầu đám tử sĩ xin chỉ thị.
Lam Thiên vô cùng khó chịu!
Hắn vừa thấy Tử Phủ Đế Quân không sứt không mẻ một miếng nào đi ra
khỏi dục vọng chi uyên đã khó chịu, càng không ngờ Tử Phủ Đế Quân đi ra
rồi cũng không liếc nhìn hắn một cái.
Nói thế nào đi chăng nữa, trong năm giới, ngoại trừ Phật tổ Như lai không
biết sâu cạn thế nào thì hắn cũng là đối thủ xứng tầm với Tử Phủ Đế Quân!
Lam Thiên hoàn toàn khó chịu!
Mà trong thời điểm cực kỳ khó chịu đó, bạn thủ lĩnh tử sĩ lại tự dâng mình
lên miệng cọp.
Lam Thiên hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ búng một cái…bạn thủ lĩnh kia bị
quăng vào không gian dị thứ nguyên.
“Khụ khụ…” Lam Thiên đằng hắng mấy cái để bên Tử Phủ Đế Quân chú ý
tới.
“Ồ, không phải đây là Tử Phủ Đế Quân sao!” Lam Thiên bày ra dáng vẻ vô
cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải ngươi đã đổ bệnh ở khách sạn nghỉ ngơi à,
sao đột ngột xuất hiện ở đây?”
Quần chúng lảo đảo.
Không ngờ ma vương lại mào đầu như thế, đổi trắng thay đen, giả đò rất
chuẩn.
Thượng Quan Vũ Như chớp chớp mắt giả đò theo: “Chắc tới tìm ta, có lẽ ta
đi hơi lâu.”
Nói xong, Thượng Quan Vũ Như chào tạm biệt Lam Thiên: “Cảm ơn ma
vương đại nhân chiêu đãi để ta tham quan ngục giam ma cung nguyên ngày
hôm nay, quấy rầy không ít, không phiền ma vương đại nhân nữa.”
Lam Thiên: “…Ở lại dùng bữa cơm rau dưa rồi đi.”
Cứ như vậy để Tử Phủ Đế Quân chạy mấy thì hắn không cam lòng không
cam lòng không cam lòng không cam lòng đó a a a a a!!!!
Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Ta ích cốc lâu rồi, nhưng đánh nhau cũng chỉ
là bữa cơm bình thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.