HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 304

– Ngốc quá. Cả hai người đến giờ vẫn không hiểu sao? Họ cho chúng ta

ăn thịt nướng cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Thịt nửa tải nửa chín như thế này
chứa đầy chất sắt. Và cơ thể cần chất sắt để tái tạo tế bào máu.

Dybbuk bảo:
– Nhưng đâu phải chỉ thịt nướng không đầu. Còn có tỏi, hành tây, bông

cải xanh, măng tây, dưa, lê… các loại mà.

Philippa bĩu môi:
– Thế mà bảo cậu ngốc cậu lại không chịu. Những thứ đó giàu lưu huỳnh.

Và máu djinn cần một số lượng lưu huỳnh lớn. Cho nên, cứ tích cực ăn như
cậu chỉ tổ giúp gã guru ấy nhanh đạt được mục đích mà thôi.

Dybbuk giương mày hỏi lại:
– Gì? Cậu đang đề nghị chúng ta tuyệt thực cả đám hả? Xin lỗi, nhưng

tuyệt thực hay không tuyệt thực, đằng nào thằng cha khốn nạn ấy cũng sẽ rút
máu của chúng ta. Có gì khác biệt chứ? Tớ phải chịu lạnh như thế này là quá
đủ rồi, đừng đòi hỏi tớ phải chịu đói nữa. Vả lại, một khi có cái gì đó bỏ
bụng, tớ luôn thấy đỡ lạnh và đỡ mệt hơn.

Philippa giải thích:
– Cậu thấy mệt là vì bị mất máu. Trong vòng ba ngày, mỗi người trong

chúng ta đã cho máu hai lần, mồi lần khoảng nửa lít, Lần lấy máu tiếp theo,
gã sẽ có đủ lượng máu djinn cần thiết để thay thế toàn bộ máu trong cơ thể.
Rồi sau đó, chuyện gì sẽ xảy ra?

Hai cậu con trai im lặng trong một giây. Rồi John hỏi:
– Em nghĩ sao, Phil? Liệu gã khùng ấy thực sự có thể biến thành djinn

không? Ý anh là, chắc hẳn chuyện đó không phải chỉ đơn giản như thế.

Philippa nói:
– Em không biết. Nhưng việc gã có được khả năng miễn nhiễm nọc rắn

sau lần truyền máu đầu tiên cho thấy có thể gã đã đi đúng hướng.

Dybbuk nhận xét:
– Nói thiệt, tớ ngạc nhiên là không có mundane nào nghĩ ra điều này

trước đây. Không biết thì thôi, chứ biết rồi, các cậu không nghĩ nó quá hiển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.