HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 372

Sự bất công đó lớn đến nỗi chỉ nghĩ đến nó cũng làm cặp sinh đôi muốn
ngộp thở.

Nhưng rồi, với mỗi phút nữa trôi qua, cặp sinh đôi bắt đầu nghĩ về việc,

một ngày nào đó, chúng sẽ thay đổi mọi chuyện và mang mẹ quay về với
mình vĩnh viễn. Dù vĩnh viễn có kéo dài bao lâu. Và không chuyển động
môi, những đứa trẻ của cây đèn đã lập lời thề, một lời thề bằng ngoại cảm
mà chỉ có những cặp sinh đôi mới có thể lập ra, rằng họ sẽ làm mọi thứ bình
thường trở lại. Bất chấp cái giá phải trả với djinn và cả thế giới.

Cậu Nimrod nói:
– Cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ phải dọn đến đây sống với các cháu. Ít nhất là cho

đến khi mọi chuyện trở lại bình thường.

Cậu ngượng ngùng nhún vai khi bắt gặp ánh mắt thống khổ của cặp sinh

đôi, cậu nhận ra câu nói vừa rồi của cậu không tưởng như thế nào.

– Ờ, ý cậu là, gần như bình thường.
Cặp sinh đôi vẫn không nói gì.
– Không, không bình thường. Chuyện đó không thể xảy ra, đúng không?

Không, cậu chỉ sẽ sống ở đây một thời gian thôi. Và giúp các cháu vượt qua
giai đoạn khó khăn này. Cả anh Groanin nữa, nếu hai đứa thích. Và cả anh
Rakshasas nếu muốn. Tất cả chúng ta sẽ ở đây vì hai đứa. Vì bất cứ ước
muốn nào của hai đứa.

Philippa là người mở miệng nói:
– Quá buồn cười, phải không? Hai djinn không thể ước cho điều mà họ

thật sự mong muốn. Ai có thể tin chuyện như vậy có thể xảy ra chứ?

Cậu Nimrod nói:
– Cậu muốn nói với các cháu một điều mà anh Rakshasas trước đây từng

nói với cậu. Rất nhiều năm trước đây. Cậu luôn thấy câu nói đó có ích, thật
đó. Và cậu nghĩ nó đúng cho bất cứ ai, djinn hay mundane. Câu nói đó là:
Đừng bao giờ ước một cái xương đòn nói ra một điều ước nơi xương sống
của chúng ta trú ngụ. Đôi lúc, chúng ta phải bỏ lại vài thứ nơi chúng ta tìm
thấy chúng. Và chúng ta nên nhận ra một sự việc chỉ là một sự việc, vì tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.