HỒ MỘNG - Trang 148

“Em có thể nói lại điều đó lần nữa không?” Sam hỏi. “Vì có lẽ anh

muốn viết nó ra và sử dụng như một phần trong bài phát biểu của anh.”

Trong một góc phòng, bóng ma đang ngồi tựa đầu trên khuỷu gối

gập lại.

Hoàn tất dây điện cho chiếc đèn thứ hai, Sam gắn nó vào tường, cột

chặt những chiếc neo móc, và đứng lùi lại để ngắm nghía tác phẩm của
mình. “Cám ơn, Al. Em có muốn ăn trưa không? Anh có một ít sandwich
trong tủ lạnh.”

Alex lắc đầu. “Em sẽ lên gác mái, dọn dẹp thêm một chút.”

“Ồ, nhắc mới nhớ… Holly rất thích chiếc máy đánh chữ cũ mà em

tìm thấy. Anh đã cho nó vài nhát xịt của bình phun dầu chống rỉ sét WD-40
và đổ mực vào cuộn ru-băng. Cô bé gần như nổ tung vì vui thích.”

“Tuyệt.” Alex thờ ơ nói.

“Phải, nhưng đây mới là phần thú vị. Holly nhận ra lớp lót của chiếc

hộp bằng vải tuýt bị lỏng ra, có một góc nhỏ của thứ gì đó nhô ra. Vì thế,
cô bé đã kéo nó ra, đó là một mảnh vải kỳ lạ với một lá cờ và vài ký tự của
người Trung Hoa trên đó. Và cũng có một bức thư nữa.”

Bóng ma nhấc đầu lên.

“Nó đâu rồi?” Alex hỏi. “Em có thể nhìn nó một chút không?”

Sam hất đầu về hướng ghế sofa. “Nó ở trong ngăn kéo bàn bên cạnh

đó.”

Trong lúc Sam thu dọn dụng cụ và hút bụi, Alex đến bên bàn. Bóng

ma ở bên cạnh anh ngay lập tức. “Riêng tư chút coi.” Alex thì thầm cảnh
báo, nhưng bóng ma không nhúc nhích.

Một cảm giác e sợ bò dọc cổ Alex khi anh mở ngăn kéo và lấy ra

một mảnh vải lụa mỏng đã ngả vàng theo năm tháng, dài khoảng tám đến
mười inch. Nó đã bị biến màu vài chỗ, những góc vải tối sẫm lại. Một lá cờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.