HỒ MỘNG - Trang 149

Trung Hoa Dân Quốc trên đỉnh. Sáu cột ký tự Trung Hoa được in bên dưới
lá cờ.

“Đó là cái gì vậy nhỉ?” Alex tự hỏi thành lời, giọng anh bị chìm

khuất trong âm thanh của máy hút bụi.

Tuy vậy, bóng ma nghe thấy anh, lời đáp của ông nhẹ nhưng rõ

ràng. “Một lá thư máu.” Thuật ngữ không hề quen thuộc với Alex. Trước
khi anh có thể hỏi điều đó nghĩa là gì, bóng ma lặng lẽ nói thêm. “Nó là của
tôi.”

Bóng ma đã nhớ lại thứ gì đó, luồng cảm xúc bắn ra như những

những làn khói, và Alex không thể chống lại được ngoài việc bị bắt giữ
trong ranh giới của chúng.

Thế giới là khói, là lửa, là nỗi kinh hoàng. Ông đã rơi nhanh hơn

trọng lực, nảy bật qua bầu trời xanh và những đám mây mọng nước màu
trắng . Lớp vỏ kim loại của
chiếc máy bay bị xoắn vặn giống như một sợi
roi bằng dây cam thảo khi sức mạnh của thiên đường và địa ngục tác động
vào chúng. Đầu gối ông kéo lên và khuỷu tay ông cuộn lại trong tư thế bào
thai, điều cuối cùng mà mọi phi công tác chiến sẽ làm trước khi chết. Điều
đó không được huấn luyện, chúng là nhận biết khởi thủy của cơ thể để có
thể lướt qua được những nỗi đau và sự hủy hoại nhiều hơn có thể chịu
đựng được.

Trái tim ông bật ra từng âm tiết tên của một người phụ nữ, lập đi

lập lại.

Alex lắc đầu để xóa sạch đi ký ức đau buồn đó, và nhìn vào bóng

ma.

“Em đang làm gì với nó vậy?” Anh nghe Sam hỏi.

Bóng ma nhìn chằm chằm vào miếng lụa trên tay Alex. “Họ đã trao

chúng cho những phi công Mỹ nhận nhiệm vụ bay ngang qua vùng trời
Trung Quốc,” Ông nói. “Phòng trường hợp máy bay rơi. Những chữ đó ngụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.