HỒ MỘNG - Trang 151

Em không thể mất anh. Hãy trở lại và ám em đi. Trở lại với em đi.

(*Lời ví von này ở những chương cuối sẽ được tác giả giải thích rõ ràng hơn. – Ct của Sẻ)

Alex không thể nhìn vào bóng ma. Đã đủ tệ khi đứng bên rìa cảm

xúc mà bóng ma cảm nhận, việc bị bẫy trong vầng hôn ám đau buồn mang
đến cảm giác tệ hơn bất kỳ thứ gì anh từng trải qua. Điều đó giống như bị
nhiễm phải một chất độc phát tác chậm.

“Anh cho rằng một phụ nữ đã viết bức thư đó.” Anh nghe Sam nói.

“Nghe có vẻ giống một phụ nữ, đúng không?”

“Phải.” Alex đáp một cách khó nhọc.

“Nhưng tại sao chúng lại được đánh máy? Anh mong đợi thứ gì đó

được viết bằng tay cơ. Anh thắc mắc không biết anh chàng đó đã chết như
thế nào?”

Hơn cả nỗi buồn, những làn sóng đau đớn cuồn cuộn xô đến từ

bóng ma, Alex phải cuộn chặt tay thành nắm đấm để chống lại tác động của
chúng lên anh, cho dù thế, chỉ như đập vào đám bụi mù. Chẳng có thứ gì
dừng lại.

“Thôi đi.” Alex thì thào, cổ họng thít chặt.

“Tôi không thể.” Bóng ma nói.

“Thôi đi cái gì?” Sam hỏi.

“Xin lỗi,” Alex nói. “Em đã nhiễm phải thói quen nói chuyện một

mình. Em muốn hỏi điều này, em có thể mang thứ này đi cùng em không?”

“Chắc chắn rồi. Anh không…” Sam ngừng lời và nhìn anh chăm

chú. “Thánh thần thiên địa ơi! Em đang mít ướt đấy ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.