HỒ MỘNG - Trang 150

ý ‘Những người ngoại quốc này đến để giúp đỡ trong các nỗ lực chiến
tranh. Binh lính và thường dân nên giải cứu, bảo vệ và cung ứng cho anh
ta những chăm sóc y tế cần thiết.
’ Chúng tôi giữ chúng trong áo khoác của
chúng tôi – vài người còn khâu chúng vào đó.”

Trong một giọng đều đều, Alex nghe thấy chính mình đang giải

thích cho Sam về bức thư máu.

“Thú vị thật.” Sam nói. “Anh thắc mắc không biết cái đó là của ai.

Anh muốn tìm hiểu xem ai là chủ nhân chiếc máy đánh chữ, nhưng không
có tên trên hộp.”

Alex bắt đầu vươn tay đến bức thư. Anh do dự như thể sắp đưa tay

vào một ngọn lửa. Anh không muốn đọc những gì được ghi trên mảnh giấy
đó. Anh có cảm giác rằng nó được viết với ý định không để cho ai tìm thấy.

“Làm đi.” Bóng ma thì thầm, gương mặt ông khắc nghiệt.

Tờ giấy có kích thước giấy văn thư và dễ vỡ. Nó không được ký

tên. Cũng không ghi địa chỉ gởi cho ai.

Em đã ghét anh trong nhiều năm em sống mà không có anh. Làm

sao một trái tim tan vỡ nhiều như thế này vẫn còn có thể tiếp tục đập được
? Làm sao em có thể cảm thấy tồi tệ như thế này mà không chết đi cùng với
chúng?

Em đã quỳ đến thâm tím đầu gối để cầu nguyện cho anh trở về.

Không lời nguyện cầu nào được trả lời. Em cố gởi chúng đến thiên đường
nhưng chúng đã bị bẫy lại trái đất, như những con cút đốm bên dưới lớp
tuyết

*

. Em cố ngủ, và những giấc ngủ chỉ giống như bị ngạt thở mà thôi.

Anh đã đi đâu rồi?

Có lần anh nói rằng, nếu em không ở cùng anh, nơi đó không phải

thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.