HỒ MỘNG - Trang 161

hai người các cậu cùng bay lên.” Bóng ma đi đến bên mảnh báo bị vứt bỏ
và nhìn xuống tấm ảnh, nhìn chăm chú. “Cô ấy thật đẹp, đúng không?”

“Chắc chắn rồi.” Alex nói một cách tự động, mặc dù chẳng có chút

nào về vẻ quyến rũ rạng rỡ của Zoe trong bức hình, chỉ là đôi chút hao hao.

“Năm mươi hai chuyến bay qua dãy Hymalaya.” Bóng ma nói, đọc

mảnh báo thành lời. Ông nhìn Alex. “Họ gọi nó là ‘Hump’

(vùng thử thách)

.

Những phi công vận chuyển lái những chiếc máy bay chất đầy hàng hóa.
Thời tiết xấu, độ cao lớn, máy bay địch. Nguy hiểm như địa ngục ấy.”

“Ông là… ông là…” Alex với tay đến mảnh báo trên sàn. “… gã

này à? Gus Hoffman?”

Bóng ma cân nhắc những khả năng. “Tôi lái một chiếc P-40. Tôi

chắc chắn điều đó. Không phải một chiếc máy bay vận chuyển quân dụng.”

“Ông là một phi công đương đầu với kẻ thù.” Alex nói. “Khác nhau

là gì?”

Bóng ma có vẻ bị xúc phạm. “Khác nhau là gì giữa một chiến đấu

cơ và một máy bay vận chuyển ư? Khi cậu ở trong một chiến đấu cơ, cậu
chỉ có một mình. Không có chuyện thấp-và-chậm, không café và sandwich,
không ai khác để bầu bạn với cậu hết. Cậu bay một mình, cậu đối diện với
kẻ thù một mình, và cậu chết một mình.”

Alex thầm thích thú bởi vẻ kiêu hãnh và ngạo mạn len lỏi trong

giọng ông. “Vậy cứ cho là ông lái chiếc P-40. Sự việc là, ông là một phi
công, ông yêu Emma, và ông nhớ được vài thứ về ngôi nhà mà bà ấy sống,
cũng như căn nhà gỗ ở hồ Mộng. Tất cả những điều này rơi vào trong khả
năng ông là Gus Hoffman.”

“Tôi hẳn đã trở về với bà ấy,” Bóng ma điên cuồng nói. “Tôi hẳn đã

cưới bà ấy. Nhưng điều đó có nghĩa là…” Ông bắn cho Alex một ánh mắt
sắc lẻm. “Zoe có thể là cháu nội của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.