HỒ MỘNG - Trang 165

“Thế việc viết một danh sách trên một tấm giấy lớn thì sao?”

“Thỉnh thoảng anh có làm như thế.” Anh nói. “Trên giấy dán ghi

chú loại lớn.”

Có lẽ vì anh đã quá nghiêm túc đến nỗi việc khám phá ra một thói

quen là điều khuây khỏa đối với Zoe. Cô muốn biết nhiều hơn về anh,
muốn tìm ra nhược điểm của anh. Để xem liệu cô có khả năng là một trong
số chúng hay không.

Tuy vậy, chẳng có khe hở nào trong chiếc áo giáp đó hết. Alex đã

đối xử với cô trong một sự lễ độ có tính toán, đến mức cô tự hỏi không biết
cảnh tượng trong bếp ở Artist’s Point có phải là một giấc mơ hay không.
Anh đã hỏi Zoe rất nhiều câu hỏi về gia đình và bà nội của cô. Anh thậm
chí còn hỏi về ông nội Gus, người cô chưa bao giờ gặp và gần như không
biết gì ngoài việc ông là một phi công trong chiến tranh, và sau đó đã hoạt
động như một kỹ sư cho hãng Boeing. Cuối cùng ông đã chết vì bệnh ung
thư phổi trước khi Zoe chào đời.

“Vậy ra ông ấy là một kẻ nghiện thuốc lá.” Alex nói với một giọng

chỉ trích mơ hồ.

“Em nghĩ thời đó mọi người đều ủng hộ điều đó mà.” Zoe phiền

muộn đáp. “Upsie đã kể với em rằng bác sĩ của ông nội nói việc hút thuốc
có lẽ tốt cho điều kiện thần kinh của ông ấy.”

Alex tỏ ra thích thú đặc biệt với điều đó. “Điều kiện thần kinh?”

“PTSD

*

. Hồi đó họ gọi chúng là ‘shell shock’

*

Em nghĩ ông nội

Gus có triệu chứng khá nặng. Máy bay của ông bị bắn rơi ở rừng nhiệt đới
Burmese

(Miến Điện)

sát biên giới Nhật. Ông đã phải ẩn nấp trong vài ngày,

cô độc và tổn thương, trước khi ông được giải cứu.”

(Shell shock : bệnh hoang tưởng của người lính sau khi tham chiến, thuật ngữ này được

sử dụng thời kỳ Thế chiến I, vào thế chiến II được gọi là Combat Stress Reaction và hiện nay gộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.