HỒ MỘNG - Trang 167

đã thấy cậu làm bánh cookie hàng trăm lần. Có vẻ như cậu không có được
nhiều hứng khởi cho lắm.”

“Có chứ. Khi tớ cần hứng khởi, tớ thay đổi hình thể chiếc bánh.”

Justine phá ra cười.

Zoe gỡ những chiếc bánh được tạo hình như những bông hoa, bọ

rùa, và những con bướm. “Tớ thích làm những thứ này. Nó nhắc tớ nhớ về
thời gian trước đây trong cuộc đời tớ, khi phần lớn những rắc rối của tớ có
thể được giải quyết bằng một chiếc bánh cookie.

“Đời tớ thì thật bình lặng vào lúc đó. Tớ chẳng có vấn đề gì hết.

Không phải vấn đề thật sự. Và đó là chìa khóa để hạnh phúc – biết rằng thật
tuyệt biết bao khi cậu có được điều đó trong lúc cậu vẫn còn có được điều
đó.”

“Tớ có thể hạnh phúc hơn.” Zoe nói một cách trầm ngâm.

“Thế nào?”

“Tớ muốn có ai đó thật đặc biệt. Tớ muốn được biết tình yêu thực

sự ra sao.”

“Không, cậu không nên. Sống độc thân là điều tốt nhất. Cậu độc

lập. Hưởng thụ tự do của cậu, Zo – đó là một từ tuyệt vời.”

“Tớ đã hưởng thụ điều đó rồi, nhiều nữa là khác. Nhưng đôi khi, tự

do có vẻ giống một từ mang ý nghĩa như là không có ai để ôm ấp mình
trong đêm thứ sáu.”

“Cậu không cần phải yêu mới được ôm ấp bởi ai đó.”

“Được ôm ấp bởi ai đó mà cậu không yêu thì không thể có cùng

cảm giác.”

Justine cười toe toét. “Chúng ta đang sử dụng từ “được ôm ấp” như

là một phép ẩn dụ à? Bởi vì nó nhắc tớ nhớ đến một lời thông báo mà tớ đã
đọc về Ann Landers, được viết trong cột báo được ưa chuộng nhất, về một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.