HỒ MỘNG - Trang 202

thuốc lá, rồi rượu, và sau đó, những hành động không thể nói ra sẽ xảy
ra.”

“Hành động không thể nói ra là gì?” Ông hỏi cô, hôn lên má cô, cổ

cô, hõm nhỏ mềm mại phía sau tai cô.

“Anh biết mà.”

“Anh không biết. Mô tả một thứ cho anh xem nào.”

Emma cười sâu trong cổ. “Không.”

Nhưng ông cố nài, hôn và trêu chọc, cố kéo tay cô đến cơ thể ông,

cô cười khúc khích và giả đò miễn cưỡng, biết cách làm sao để kích động
khao khát của ông.

“Chỉ cần kể với anh phần nào của cơ thể có liên quan đến thôi

mà,” Ông nói, và khi cô vẫn từ chối, ông đã gợi ý về những gì rõ ràng được
chỉ định là những hành động không thể nói ra.

“Ngôn ngữ xấu xa sẽ không đưa anh đến đâu đâu.” Cô bảo ông một

cách đức hạnh.

Ông cười nhăn nhở. “Nó sẽ đưa anh vượt qua bốn nút đầu tiên trên

áo em.”

Cô đỏ bừng và đứng yên khi ông thì thầm êm ái với cô, kéo tất cả

những chiếc nút rời khỏi khuy áo…

Việc nhớ lại những thân mật thể xác với Emma y như một trạng thái

nhiễm độc. Và tuy nỗi khao khát và khoái cảm mà một linh hồn có thể trải
nghiệm thì sâu sắc hơn và thâm thúy hơn so với bất kỳ cảm xúc thể chất
đơn thuần nào.

Ngày ông gặp lại bà đang đến gần. Nhưng mong muốn mãnh liệt đó

được xoa dịu bởi cảm giác có điều gì đó sai, có điều gì đó ông cần phải
biết, phải sửa lại. Ông biết ơn về thời gian Alex trải qua tại căn nhà gỗ; nó
cho ông thu thập đủ những sợi tơ để thêu dệt thành một hoặc hai ký ức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.