từ nài xin, nói với anh rằng cô muốn anh, cần anh, cô sẽ làm bất kỳ điều gì
vì anh. Điều đó không đủ. Anh lại mang cô đến gần đỉnh và rút lui cho đến
khi cả hai toát mồ hôi và run rẩy vì khao khát, và anh thở ra tên cô với mỗi
cú thúc khi anh dẫn cô đi trong nhịp điệu chậm rãi, nhẫn tâm. Cô cảm thấy
những giọt lệ nóng bỏng khoái lạc chảy khỏi mắt cô, và anh hôn chúng,
nhấn những tiếng hổn hển không lời trên gò má cô.
Và cô chợt hiểu những gì Alex muốn, những gì anh đang cố ép lấy
được từ cô mà thậm chí anh không nhận thức rõ việc anh đang làm.
Khoảnh khắc cô trao chúng cho anh, cô sẽ mất anh. Nhưng cô đã biết ngay
từ khi mới bắt đầu rằng đây là nơi họ sẽ đến. Chối bỏ sự thật chẳng làm
thay đổi sự thật khi đó là điều không thể tránh được.
Xoay mặt đi, cô thì thầm vào tai anh. “Em yêu anh.”
Cô cảm thấy một cú xóc bắn xuyên qua anh, như thể cô vừa làm
đau anh. Nhưng anh bắt đầu thúc mạnh hơn, mất kiểm soát. “Em yêu anh.”
Cô lập lại, và anh đè nghiến môi anh trên môi cô, hông anh lên xuống dữ
dội. Cô cảm thấy bản thân vỡ vụn, trạng thái mê ly tràn ngập và trải rộng.
Nhấc môi thoát khỏi anh, cô lập lại cụm từ như thể chúng là một câu thần
chú, một bùa mê, để phá bỏ lời nguyền, và anh vùi mặt vào cổ cô tìm kiếm
sự giải thoát choáng váng của riêng anh.
Chương 23.
Vào buổi sáng, họ đối xử với nhau trong vẻ tự nhiên gượng ép của
hai kẻ tuyệt vọng đang cố làm như không có gì thay đổi trong khi mọi thứ
đã đổi thay. Zoe cảm thấy không thể kham nổi điều đó, cô cố ra vẻ rạng rỡ
và phấn khởi khi cô nhận ra cách Alex đang lùi xa khỏi cô. Họ nói chuyện
bâng quơ trong lúc anh đưa cô trở về ngôi nhà gỗ. Thật hết sức kinh khủng,