giản tiện kiểu trên tàu, bó hẹp và thiếu thốn một cách đáng tiếc những kệ tủ
treo, sàn bếp được lót bằng lớp bạt phủ sơn cũ kỹ. Đồ nội thất duy nhất
trong tầm nhìn là một chiếc bàn bếp mạ crôm kiểu cổ với ba chiếc ghế bọc
nhựa vinyl xám xịt, và một lò nấu củi bằng gang trong một góc. Những bức
mành bằng nhôm xếp nếp che phủ những ô cửa sổ trông như một hàng
xương sườn.
Zoe đến mở một vỏ bọc cửa sổ để đưa một ít không khí trong lành
vào trong nhà, nhưng cô không thể nhúc nhích nổi nó. Ô cửa sổ đã bị kẹt.
Alex tiến lại, quét ngón tay dọc theo đường nối ô cửa kính trượt và
khung cửa. “Nó đã bị sơn dính lại rồi.” Anh đi đến cửa sổ bên cạnh. “Cái
này cũng vậy. Sau này, tôi sẽ cắt qua lớp sơn.”
“Sao người ta sơn dính những ô cửa sổ vậy nhỉ?”
“Thường là để tránh luồng khí đối lưu. Rẻ tiền hơn so với việc hàn
kín thời tiết.” Vẻ mặt anh truyền đạt chính xác những gì anh nghĩ. Anh đi
đến góc nhà, kéo một chỗ thảm bị bong ra và nhìn vào bên dưới. “Sàn nhà
bằng gỗ ở dưới đây.”
“Thật ư? Nó có thể nào tái hoàn thiện lại được không?”
“Có thể. Không thể nói trước được điều gì về tình trạng sàn nhà cho
đến khi lột bỏ tất cả thảm lót sàn. Đôi khi chúng bị che phủ là có lý do.”
Alex đi đến bếp và hạ thấp người trên hông để kiểm tra một vùng tường,
nơi một đốm mốc trải rộng giống như một vết bầm. “Có hiện tượng rò rỉ.”
Anh nói, “Chúng ta sẽ phải dỡ đi một phần tường. Tôi đã thấy đám kiến đỏ
ở bên ngoài nhà – chúng đang làm tổ vì có sự ẩm ướt.”
“Ôi.” Zoe cau mày. “Em hy vọng rằng đáng bõ công để phục hồi
nơi này. Em hy vọng nó không quá trễ.”
“Có vẻ không tệ đến thế đâu. Nhưng em cần có một sự kiểm tra.”
“Điều đó có tốn kém nhiều không?”