HỔ PHÙ LỆNH - Trang 128

Rất nhanh, cánh cửa trước mặt mở ra, Jacques bị còng tay dẫn vào.

Mới chỉ một đêm mà trạng thái tinh thần của Jacques so với hôm qua đã như
hai người khác nhau.

Râu ria bờm xờm, tóc tai bù xù, trong mắt toàn là tia máu, hệt như con thú
vừa mới bị thợ săn bắt được, tràn ngập sợ hãi vì không biết số mệnh của
mình sẽ ra sao, đồng thời còn có cả sự căm hận và không cam lòng với hiện
thực trước mắt.

"Là chúng mày!"

Nhìn thấy bọn họ, Jacques kích động giơ hai tay bị còng, hét lên: "Tao biết
ngay là chúng mày."

Tô Duy ghé sát vào tai Thẩm Ngọc Thư, nhỏ giọng nói: "Tôi biết ngay là tay
luật sư kia bốc phét mà."

"Xem ra đúng là như vậy, vị này chẳng hề có vẻ muốn nhờ vả chúng ta."

"Vậy có phải giúp không?"

"Có, nể mặt tiền."

"Được, nể mặt tiền."

Hai người thương lượng xong, ngồi phía trước rào ngăn bằng sắt, Lạc Tiêu
Dao không ở lại, chỉ nhắc bọn họ cẩn thận rồi đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.