HỔ PHÙ LỆNH - Trang 180

"Tôi đang nói về vụ án cơ, ngài đào hoa ạ."

"Tôi biết là cậu ghen với sức hấp dẫn của tôi, nhưng chuyện này chẳng có
cách nào khác, dù sao thì có người sinh ra đã là minh tinh rồi."

Thẩm Ngọc Thư không thèm nói gì, sải bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe,
Tô Duy đuổi theo hắn.

"Giận rồi? Làm một người đàn ông xuất sắc như vậy cảm thấy tự ti, thật là
một tội ác."

"Tôi chỉ là khiếp sợ sự tự tin không gì sánh nổi của cậu thôi. Yên tâm đi, tôi
hoàn toàn không có chút hứng thú gì với cậu và trường khí mà cậu mang lại
đâu."

"Vậy cậu đang nghĩ gì? À, tôi biết rồi, cậu có hứng thú với vị nữ chủ nhân
xinh đẹp kia."

"Bức tranh hổ kia, hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó."

"Tranh hổ á?"

Tô Duy ngẫm nghĩ, nhớ ra bức tranh điêu khắc trên tường kia.

"Bức tranh đó được khắc từ gỗ đàn hương, nhìn qua thì thấy tuổi đời không
quá ba mươi năm, đường nét chạm trổ không phải là từ tay danh thợ, không
có giá trị sưu tập, nếu cậu coi đó là linh vật thì lại là chuyện khác."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.