"Nếu tôi không đổi khóa, hắn đại khái phải tốn đến ba mươi phút."
"Cậu đang tự đắc sao?"
"Không, là tôi nói cho cậu biết, một tên trộm chuyên nghiệp nếu mất hơn ba
mươi giây để mở khóa, hắn sẽ từ bỏ. Tên này không từ bỏ, nguyên nhân chỉ
có hai: Hắn không phải dân chuyên nghiệp, hoặc hắn không thể không trộm
nhà này."
Cửa mở ra, ngoại trừ tên mang khẩu trang đứng ngoài canh chừng, còn lại
đều tiến vào trong.
Thẩm Ngọc Thư nói: "Cũng có thể là cả hai."
Tên đeo khẩu trang có vẻ rất căng thẳng, đứng trước cửa ngó đông ngó tây,
thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Cũng may là đêm đã khuya, cổng những nhà gần đó lại không có đèn đường,
nếu không nhìn hành động kỳ lạ của kẻ này thì ai cũng biết hắn có vấn đề.
Hai người ở phía đối diện nhìn chằm chằm của, bởi bên trong văn phòng kéo
rèm nên họ không nhìn được gì, Tô Duy đặt tay lên ngực, nói: "Tôi hơi lo
lắng, bọn họ lâu như vậy mà chưa ra, không biết có phải tìm được kho báu ở
nhà chúng ta thật không."
"Là nhà tôi."
"Tôi là khách trọ, cũng coi như là một nửa chủ nhân."