HỔ PHÙ LỆNH - Trang 210

"Chẳng lẽ hung thủ căn bản không giết người, là Jacques giết?"

"Không phải."

"Vậy rốt cuộc là thế nào?"

Bước chân của Thẩm Ngọc Thư hơi dừng lại, quay đầu nhìn cậu mỉm cười.

Tô Duy ra vẻ run rẩy sợ hãi, xoa xoa hai bên cánh tay, nói: "Đừng có bảo tôi
là cậu lại muốn tôi bỏ tiền ra mua đáp án đấy nhé?"

"Không, tôi chỉ là muốn nhờ cậu giúp một việc thôi."

Năm phút đồng hồ sau, trên hành lang, Tô Duy cố gắng giúp đỡ bằng cách:
dọn dẹp sàn nhà bừa bãi.

Lực chân của kẻ tấn công cậu quả là đáng sợ, giá để chậu hoa bằng gỗ chắc
chắn như vậy mà bị đá gãy đôi, trên sàn toàn là vụn gỗ và mảnh vỡ của chậu
hoa, rất khó thu dọn.

Có điều Tô Duy không thèm để ý, bởi so với việc lấy báo dán lên cửa kính
vỡ vừa rồi thì công việc này nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cửa kính phòng khách bị những kẻ đột nhập làm vỡ hết, gió Bắc thông
thống thổi vào, vì thế Thẩm Ngọc Thư đem mấy tờ báo tới, dùng hồ dán lên
cửa sổ để tạm thời ngăn gió.

Trên đây là Thẩm Ngọc Thư nói, Tô Duy làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.