HỒ QUÝ LY - Trang 316

hoa lá. Ước gì... cứ đêm mãi. Ta sợ ngày đến, bởi vì khi ngày đến, khi mặt
trời mọc là muôn vật lại nhốn nháo. Con ngựa tranh nhau chuồng cỏ. Lũ gà
sống tranh nhau tiếng gáy. Kỳ quặc cả đến tiếng gáy cũng tranh hơn. Rồi
triều đình nữa? Ôi? Cái triều đình rồ dại? Thiên hạ như một bầy người điên.
Họ tranh nhau từ màu áo cho đến lọng che, cho đến kiệu đi, ngựa cưỡi.
Thèm áo đỏ, áo tía. Thèm nhiều tàn, nhiều lọng, thèm kẻ hầu người hạ, tì
thiếp đông đúc...
Ôi! Còn cái áo hoàng bào của ta nữa đấy. Ngôi báu làm bao kẻ thèm khát.
Thượng phụ ơi ông là thầy của ta là cha vợ của ta. Ông đã vất vả vì nó từ
hơn hai chục năm nay. Ta biết chứ. Mà thiên hạ hỏi còn ai không biết?
Thượng phụ ơi! Ta xin biếu người đấy. Nhưng than ôi! Ngôi báu tiếng là
của ta nhưng có thực là của ta đâu. Bên ta, còn biết bao nhiều người giữ tay
ta lại, bịt miệng ta lại, không cho phép ta trao nó cho ông. Họ bảo đó là
việc làm rồ dại. Ông khôn ngoan nghĩ ra một kế, gợi ý cho ta truyền ngôi
cho con trai. Thằng An chưa đầy ba tuổi, nó đi chưa vững, nói chưa thạo;
nó đã hiểu ngai vàng là cái gì. Đối với nó có khi không bằng một thứ đồ
chơi trẻ nít.
Thế là ta đã đồng ý để mọi việc triều chính rơi hết vào tay ông. Như vậy
ông đã thoả chưa? Tại sao ông vẫn chẳng buông tha, trả ta về với sự bình
an tịch mịch? Ôi... Đêm dịu hiền. Ta muốn hoà mình vào đêm. Ta khát
khao tịch mịch.
Nhưng, có lúc nào ông muốn lỏng tay buông tha ta.
Cả đến những người gần gũi ta, có chút xót thương số kiếp của ta, ông cũng
không tha. Số phận của nàng Ngọc Kiểm, ai mà chẳng rưng rưng giọt lệ. Ta
đã chịu ơn dầy của người con gái nhẫn nhục, đầy đức hy sinh. Trong lúc ta
điên rồ, nàng chẳng tiếc tấm thân ngọc ngà, để an ủi ta, ban phát tình yêu
cho ta, nâng niu dìu ta khỏi vực thẳm điên rồ. Khi ta khỏi bệnh, các người
lại bắt nàng đi, giam lỏng, buộc nàng phải ròng rã một tháng trời, uống thứ
thuốc đắng ngắt, uống thứ thuốc thất đức, vì các người sợ sự trung thành
dịu dàng của nàng sẽ đâm hoa kết trái. Ôi! nàng tiên tinh khiết của ta! Hãy
tha lỗi cho ta, vị quân vương chẳng có quyền lực gì. Họ bảo với Ngọc
Kiểm thuốc đó là thuốc bổ. Triều đình muốn cảm cái ơn cứu tử đã giúp ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.