HỒ QUÝ LY - Trang 382

nỗi cô đơn là bạn đồng hành. Ông kiêu hãnh vì sự cô đơn ấy. Thậm chí, ông
nghĩ phải có sự cô đơn, ông mới làm nên sự nghiệp ở đời. Thế gian này dễ
mấy ai hiểu nổi ông. Nhưng với bà, lại hoàn toàn khác. Ông chưa hề bao
giờ nói những chuyện to tát với bà, hầu như bà chẳng biết việc ông làm,
nhưng thực ra bà lại rất hiểu ông. Thật nghịch lý! nhưng lại là sự thật, bởi
vì bà là một phần của đời ông. Bà là điều ông thiếu, là cái khát khao mà
ông không có. Bà là cái mầu trắng mát mẻ luôn tràn vào tâm hồn ông để
hoà dịu cái mầu đỏ luôn đêm ngày rừng rực trong ông.
Ôi! Người đàn bà thánh thiện của ông đã ra đi! Bà đã cho ông rất nhiều.
Những việc ông làm được, phần nào nhờ bà nên mới có. Ông vật lộn giành
giật, bà chẳng trách móc ông. Có lúc ông xé ruột xé gan kẻ thù và xé nát cả
tâm hồn mình, bà giơ bàn tay trắng ngần xoa dịu lòng ông. Có lúc ông tàn
nhẫn độc ác, bà sám hối thay ông...
Cũng chính vì vậy, hằng đêm ông vẫn đến trước bàn thờ công chúa Huy
Ninh, ngồi dưới chân pho tượng đá trắng, để nói chuyện với bà bằng những
thì thầm trong tâm tưởng. Có lúc chẳng nói gì, mà chỉ cần nhìn vào gương
mặt đá trắng ấy, ông cũng thấy lòng vơi nhẹ. Đêm nay, nhìn pho tượng
trắng ngần hai tay giơ ra phía trước như muốn can ngăn ấy, nhìn vào khuôn
mặt đá trắng buồn héo hắt và thương xót ấy... Ông mới thấy hết nôi cô đơn
của mình mênh mông biết nhường nào! Cứ như thể lòng ông muốn khóc,
cứ như thể pho tượng đá trắng kia muốn giục giã cho những giọt nước mắt
trong lòng ông tuôn chảy cho vơi nhẹ... song không tài nào được.
“ Ngủ đi! Ngủ đi! Cứ nhắm mắt lại? Hãy quên hết, quên hết đi...” Giọng thì
thầm của bà bỗng vang trong lòng ông... như nhiều đêm ông đã gặp. Và
người đàn ông hùng mạnh ấy đã gối đầu lên chân pho tượng đá. Ông đi tìm
gặp lại bà trong giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.