HỒ QUÝ LY - Trang 390

ta đông lắm, trong số đó có cả Quý Ly. Ta có người con trai là Nguyễn Đa
Phương. Quý Ly vụt lên, giữ ngôi cao trong triều đình, nhận Đa Phương
làm nghĩa đệ. Ta bảo thằng Phương: “Triều đình là chốn hang hùm ổ rắn;
chớ đắm đuối vào đó, nguy hiểm lắm”. Con ta không nghe, nó làm tướng
dưới quyền Quý Ly. Trận đánh nhau với Chế Bồng Nga ở Lương Giang
Thanh Hoá, Quý Ly thua chạy. Con ta là kẻ hữu dũng vô mưu, về triều nó
cứ lu loa Quý Ly là kẻ bất tài quân sự. Vì lẽ đó Quý Ly đã giết Đa Phương.
Ta đã già rồi, nhưng ta hiểu, nếu còn ở Thăng Long, ta cũng sẽ bị giết nốt.
Ta bỏ trốn lên đây làm nghề đốt than...
Phạm Sinh nghe xong liền quỳ lạy xin cụ Sư Tề thu nhận làm học trò. Ông
già đỡ dậy:
- Năm nay ta đã ngoại tám mươi, anh là người học trò cuối cùng. Thời gian
còn lại của ta ngắn lắm. Ta không còn đủ thời gian để dậy nghề đao kiếm
cho anh... Vả lại, anh tư chất thông minh nhưng ốm yếu, không hợp với
nghề luyện võ. Hơn nữa anh còn muốn tìm hiểu cái lý ở đời, ta sẽ truyền
cho anh binh thư, những mưu lược chiến trận. Binh thư học đến chỗ uyên
áo, cũng sẽ vỡ ra cái lý ở đời. Bởi vì gốc của binh thư là đạo, là thiên lý...
Từ đó ông già giảng cho anh binh pháp Tôn Tủ, binh thư Trần Hưng Đạo,
và nguyên lý cương nhu của Hoàng Thạch Công... Ông dạy cho học trò một
cách hối hả, hình như ông đã cảm nhận được cái gì đó khác thường trong
người. Một năm sau ông ngã bệnh. Có những cơn đau dữ dội đến tắc thở
trong lồng ngực. Ông gọi người học trò nhỏ bé nhất của mình đến dặn dò.
- Sau khi thầy chết, không phải việc báo thù là điều chính yếu. Đất nước
mới là chính yếu. Có thể kẻ thù của ta sẽ làm điên đảo đất nước... Cũng có
thể kẻ thù của ta sẽ làm phồn vinh đất nước... Ta chẳng biết dạy con thế nào
cho phải. Lúc đó con phải tự mình quyết định. Ở Thăng Long hiện nay còn
có nhiều sư huynh của con... Hãy tìm họ...
Cụ Sư Tề trút hơi thở cuối cùng. Sau khi chôn cất thầy, Phạm Sinh quay trở
về ngôi chùa núi. Sư Vô Trụ đã đi du phương. Còn mẹ anh, bà nô tỳ đang
ốm và ngày đêm mỏi mắt chờ Phạm Sinh về. Người mẹ bảo:
- Đã hơn hai chục năm, mẹ dấu không cho con biết cha con là ai. Nhưng
mẹ thấy mình yếu lắm rồi, mẹ không có thể dấu điều bí mật ấy ở trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.