HỒ QUÝ LY - Trang 389

- Nghiệt chướng? Ta lại mắc lầm như xưa rồi.
Sinh không hiểu, gặng hỏi. Sư lặng lẽ nói:
- Con đã đọc sách của Trúc Lâm đại sĩ (tức Trần Nhân Tôn). Con hãy đi đi!
Ta chỉ nhắc con nên nhớ hai câu của người:
Cư trần lạc đạo thả tuỳ duyên
Cơ tắc xan, hề, khốn tác miên...
(ở cõi phàm trần, vui đạo hãy tuỳ duyên
Đói thì ăn, mệt ngủ yên...).
Phạm Sinh lạy thầy, rồi giã từ mẹ, khăn gói lên đường. Sinh lang thang
khắp đó đây, vừa để biết sự kỳ thú của núi sông, vừa có chí tìm thầy học
đạo. Anh đã đến nhiều ngôi chùa, nhưng chỉ thấy ở đấy rặt những người
trốn tránh cuộc đời, hoặc những ông thày chùa thân thì nương nhờ bóng
Phật, hồn thì tham vọng bon chen.
Một bận, đi trong rừng, bụng đói, lại lên cơn sốt. anh hôn mê trong một căn
nhà mồ. Một ông lão bán than đem anh về nhà thuốc thang mấy hôm mới
tỉnh. Ông già quắc thước, râu tóc đã bạc phơ hỏi:
- Có phải anh là kẻ thư sinh ngán việc đời đi tìm Phật trong núi. Há chẳng
biết câu: núi không có Phật?
- Thưa cụ, con chưa đủ cao vọng để đi tìm đức Phật...
Ông già cười:
- Vậy, chắc muốn di tìm cái lý ở đời? - Nhìn chàng thư sinh im lạng, ông ôn
tồn - Nhưng xem ra anh ốm yếu quá. Chưa tìm được nó thì mình đã thân
tàn, lực kiệt. Thôi, cứ tạm ở đây. Ta sẽ dậy cho anh phép dưỡng sinh. Con
người ta sống ở đời, trước tiên thể xác phải cương kiện. Thân có vững vàng
thì hồn mới có nơi mà nương tựa.
Phạm Sinh biết đã gặp được cao nhân, liền cúi xuống lạy tạ. Ông già dạy
anh phép hít thở, sau đó dạy anh luyện võ. Được ít lâu sau, Phạm Sinh
mạnh khỏe trở lại.
Nửa năm sau, ông lão càng thấy mến chàng trẻ tuổi. Thầy trò đã quấn quýt
chẳng khác tình cha con. Lại được biết Phạm Sinh là con một nô tỳ bỏ trốn,
và được sư Vô Trụ dạy dỗ cẩn thận, lúc đó ông già mới bảo:
- Ta tên là Sư Tề, xưa kia mở trường dạy võ ở Thăng Long. Hồi ấy, học trò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.