HỒ QUÝ LY - Trang 399

đẹp tựa rồng bay để tặng Tổ Thu. Người tráng sĩ ngắm bức hoạ, lấy làm
khoái trá, anh cởi áo quần ra múa một bài quyền. Hai bàn tay Tổ Thu tựa
như đang nâng niu một cái gì đó. Đường quyền mềm dẻo song tràn trề sát
khí. Phạm Sinh đang ngồi bỗng ngạc nhiên đứng dậy ngắm người tráng sĩ,
anh ta càng lúc múa càng nhanh. Rồi đột nhiên, chàng nho sĩ vô cùng cao
hứng, chàng cũng vứt nhanh chiếc áo dài, rồi xắn tay áo nhảy vào cùng
múa theo. Tổ Thu cười lên ha hả. Hai bóng người xoắn suýt với nhau. Bốn
bàn tay như nâng niu một cái gì đó dâng lên trước mặt, rồi đặt vào nơi tim.
Tổ Thu dừng lại mừng rỡ kêu lên:
- “Song Ngọc Trản”. Đã lâu lắm ta mới được một đêm thoả thích thế này.
Té ra... ngươi là sư đệ của ta.
Nói rồi, người tráng sĩ rậm râu ôm chầm lấy chàng nho sĩ
Ngọc Trản (cái chén ngọc) là bài quyền đặc biệt của cụ Sư Tề. Trước khi
chết, cụ dặn Phạm Sinh: “Ngọc Trản là bài võ riêng của ta. Chỉ có ai là học
trò của ta mới biết. Con sẽ nhờ nó mà tìm gặp được các sư huynh. Bao giờ
gặp họ, con nhắc đừng làm mai một ngọc trản. Hãy gìn giữ chén ngọc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.