HỒ QUÝ LY - Trang 466

nai kêu thảm thiết. cả tiếng những con khỉ tíu tít gọi nhau, rồi tiếng những
con chim vô cánh xào xạc... Tất cả như muốn báo hiệu có loài thú ác đương
lởn vởn. Sau đó lại im ắng. thứ im ắng lạnh tanh đến sởn tóc gáy. Từ phút
đó, Thuận Tôn không ngủ lại được. Chợt lại suy nghĩ miên man, dẫn tới
một nỗi buồn mênh mang không tài nào chịu nổi. Ông ngồi dậy, và không
thể nào xoá được nỗi phiền muộn trong lòng; chỉ còn một cách ngồi tĩnh
toạ, đọc kinh, đọc những câu thần chú, cố thoát xác, cố đưa mình vào cõi
hư vô. Sự cố gắng thoát vượt số phận ấy làm người ông dần dần như đông
cứng lại. Hơi nóng dần toả đi. chỉ còn để lại một thân xác lạnh băng. Con
vượn nhỏ vẫn trung thành ngồi bên. Nhìn gương mặt buồn bã với đôi mắt
nhắm nghiền của thầy, con vật có vẻ sửng sốt. Sờ vào bàn tay lạnh ngắt của
thầy, con vật chừng như lo lắng. Nó kêu lên khe khẽ và ngả đầu vào lòng
ông, nhưng khí lạnh ở người ông toát ra làm nó giật mình kêu tíu tít. Nó
chạy vòng quanh ông vua bạc phận, ngó nghiêng. Nó tưởng ông chết rồi
chăng? Nhưng ông vẫn ngồi trơ trơ ở tư thế tĩnh toạ thế kia, bộ óc thô sơ
chắc cũng mách bảo nó rằng ông chưa chết. Thế là, với bản năng của loài
động vật, nó nhẩy lên ngực ông, giơ hai cánh tay bé nhỏ ôm chặt cổ ông, áp
má vào má ông, áp ngực vào ngực ông, rồi dùng đôi chân quặp chặt quanh
người ông, như tư thế mà nó vẫn còn nhớ được khi ngày xưa nó vẫn ôm lấy
mẹ. Bằng cách áp chặt người như vậy, nó đã che chở được trái tim ông, giữ
cho chút hơi nóng cuối cùng khỏi tan đi và truyền được một chút hơi ấm áp
vào tấm thân mong manh kia đang dần dần chuyển vào cõi hư vô. Chính
lúc đó, Thuận Tôn như thấy mình thoát ra khỏi cái hình hài gầy guộc, ông
lơ lửng trên cao, nhìn xuống con người thảm thương đang ngồi dưới đất.
Giá lúc dó chẳng có bóng con vật nhỏ bé đang ôm lấy thân xác ông, dáng
xót thương trìu mến, giá lúc đó chẳng có chút hơi ấm nhỏ nhoi của con vật
truyền vào trái tim ông... có lẽ linh hồn trên cao của ông đã bay thẳng đi xa
vào cõi khôn cùng. Chợt thấy thương mình, thương tất cả ông chưa ra đi
được. Còn phải ở lại mà chịu hết cái cộng nghiệp mà toàn thể dòng họ nhà
Trần của ông đã để lại cho ông. Một dòng họ hiển hách với bao công đức
cho non sông. Nhưng phúc, tổ tiên ông đã hưởng hết rồi phần gia tài mà
ông được hưởng nay chỉ còn chút dư hương thê thảm... Nhưng, nghĩ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.