HỒ QUÝ LY - Trang 474

***
Cả đêm hôm ấy Thuận Tôn ngồi diện bích. Ông quay mặt vào vách đá,
quên cả cái lạnh mùa xuân từ vách núi luồn qua lần áo mỏng xuyên vào da
thịt, quên cả tiếng gà rừng gáy lúc nửa đêm và tiếng chân của loài hổ lang
lởn vởn trên lưng chừng núi, quên cả tiếng hú sầu muộn của những con
vượn, tiếng hú buồn bã của kiếp sống nguyên thuỷ cô đơn. Ông đã sinh ra
kiếp bày đàn, đã náo nức với kiếp bày đàn, rồi lại trở về nơi hoang dã với
nỗi buồn nguyên thuỷ - Cái ngưỡng chăng? Vượt qua cái ngưỡng chắc là sự
an nhiên hoà đồng mà sự xao động ngờ vực vẫn làm chân con người lưu
luyến.
Cho đến lúc cả khu rừng bỗng rộn rã tiếng gà. Mỗi quả núi có vài ba con gà
trống ngự trị. Gà núi nọ gọi gà núi kia. Tiếng gà gáy bình minh bổng trầm
lúc xa lúc gần; tiếng con gà tre lảnh lót, tiếng con công trầm đục, lại cả
tiếng lũ gà cồ ở xóm chân núi hùng dũng và náo nhiệt, tiếng người tranh
với tiếng rừng... Tất cả làm rung rinh những làn sương sớm đang trôi ngang
khu cổ tự
Thuận Tôn đã tỉnh dậy sau đêm dài tĩnh toạ. Tiểu đồng pha trà. Ông vừa
uống trà vừa nghe tiếng gà. Bao nhiêu tiếng gà tranh nhau báo hiệu bình
minh chợt làm ông mỉm cười. Và ông thở dài. Rồi, đột nhiên ông bảo tiểu
đồng:
- Khách đã đến rồi đấy. Con ra cửa quán đón vào đây!
Khách đến cửa hang, nhà vua đã hỏi:
- Ông Vĩnh đấy phải không? Ta chờ ông... chờ lâu lắm rồi...
Phạm Khả Vĩnh quỳ sụp xuống lạy:
- Bẩm, thượng hoàng nguyên quân đã biết kẻ bầy tôi hèn mọn này đến đây
rồi sao?
- Ta biết chứ! Đêm qua lúc tĩnh toạ, ta đã nhìn rõ thấy ông từ chân núi đi
lên. Nhưng rồi ông đã dừng chân ngồi trước cửa quán Ngọc Thanh.
Vĩnh ngạc nhiên:
- Hạ thần không có mắt: Hoá ra bệ hạ đã tu được phép thiên nhãn. Mắt đã
nhìn xa được ngoài tầm mắt người trần... đã nhìn thấu lòng người.
Ông vua đạo sĩ thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.