HỒ QUÝ LY - Trang 510

dập hỏi tiếp:
- Nhà vua... người thế nào?
Trừng như lảng tránh câu hỏi:
- Ông ta đã là một đạo sĩ thật sự?
- Huynh nói thật đi Xin huynh đừng giấu điều gì.
- Sao huynh lại giấu?...
- Em nhìn mắt huynh, sao đôi mắt buồn rười rượi? Và bàn tay nữa? Sao bàn
tay lại run run?...
- Em suy nghĩ quá nhiều nên thốt ra những lời mê sảng.
- Sao lại mê sảng? Nhưng, đúng là em mê sảng... Cách đây mươi ngày,
đang đêm, bỗng nghe thấy một tiếng động... Mở mắt ra, bỗng thấy một
bóng tráng... Đúng là một hồn ma. Hồn ma đứng cúi đầu trước giường,
dòng dòng nước mắt... rồi giơ tay ra như muốn xoa mớ tóc của thang An.
Môi cái bóng trắng mấp máy như muốn nói mà nói chẳng thành lời... Em
choàng dậy... giơ tay ra... thì hồn ma biến mất...
- Em có bệnh rồi. Đúng là một cơn ác mộng mê sảng...
- Không phải mơ đâu... Mấy hôm nay, đêm nào hồn ma cũng hiện về. Em
đã nhận ra, đó là hồn Thuận Tôn... Chồng em đã ra sao? Lòng em nóng như
lửa đốt. Huynh nói thật đi.
- Thánh Ngẫu? Em đã ốm rồi?
- Tôi không ốm! Tôi cần biết sự thật. Tôi muốn gặp chồng tôi. Thằng An
muốn gặp cha nó. Hay là... Phải. Hay là cha chúng ta đã có âm mưu gì?...
Hay là cả huynh nữa... các người đã có âm mưu gì?...
Bà hoàng hậu như nổi cơn điên rồ. Nàng đứng lên, mắt long lanh, đôi mắt
đau khổ hầu như đã cạn khô nước mắt. Ông vua con chạy tới, nắm lấy tay
mẹ.
- Mẫu hậu ơi. Mẹ ơi! An sợ lắm.
Người mẹ cúi xuống, ôm lấy đứa con. Mẹ và con cùng oà lên khóc, dưới
con mắt bối rối của Nguyên Trừng. Ông có cảm giác như chính mình đang
phạm tội...
***
Điện Minh Đạo hiện ra trước mắt. Nó là bản sao của cung điện Hoạ Lư ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.