HỒ SINH TỬ - Trang 121

“Tại sao lại hỏi mẹ câu này?” Cuối cùng cô cũng lau khô nước mắt, rồi vào
nhà vệ sinh rửa mặt, “Người mà mẹ yêu nhất, đương nhiên chính là Vọng
Nhi rồi.”

“Ngoài con ra thì sao?”

Cốc Thu Sa dừng lại giây lát, trả lời: “Vậy thì chính là bố và người mẹ đã
qua đời của mẹ.”

“Ngoài ông bà ra?”

Theo lý mà nói, lúc này cô nên trả lời là chồng, nhưng cô lại lắc đầu nói,
“Không còn nữa!”

“Thực sự là không còn nữa sao?”

Đêm nay, cô không muốn lại nhắc đến người đó nữa, nghiêm mặt lại nói:
“Mẹ dẫn con đi tắm rồi đi ngủ thôi.”

Mấy tuần sau, Vọng Nhi lại xuất hiện một hành động quái lạ. Cậu bảo tài
xế chở cậu đi đến khu trung tâm thành phố mua đồ, kết quả là cậu nhân lúc
tài xế không để ý bèn trốn vào trong khu thương mại và biến mất tăm mất
dạng. Tối đó, trời đổ mưa rào, Cốc Thu Sa vô cùng lo lắng, còn đặc biệt
chạy đến nhà Hà Thanh Ảnh, nhưng vẫn không có bóng dáng của con trẻ.
Cô sợ liệu có bị bắt cóc không? Những đứa con của gia đình nhà giàu, rất
dễ trở thành mục tiêu của những kẻ bắt cóc tống tiền, cô lập tức báo cảnh
sát để nhờ được giúp đỡ. Kết quả là hơn 10 giờ tối, Vọng Nhi tự mình trở
về nhà. Cô lo lắng ôm chầm lấy cậu bé, hỏi cậu rốt cuộc đã đi đâu? Cậu nói
cậu bị lạc đường bên ngoài, trên người lại không đem theo tiền, ngại không
dám hỏi mượn người khác điện thoại để gọi, đã phải ngồi rất nhiều loại
phương tiện giao thông, bao gồm cả việc trốn vé tàu điện ngầm, mới quay
trở về nhà được. Cốc Thu Sa dặn người làm nấu cơm cho cậu, nhưng cậu
lại nói không đói, muốn trở về phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.