HỒ SINH TỬ - Trang 119

“Một cậu chàng thật bảnh trai, cảm ơn cậu ấy vẫn còn nhớ đến con gái ông.
Khi Liễu Mạn mới qua đời, có người nói nó uống thuốc độc tự sát, nhưng
dù thế nào thì ông cũng không tin. Cảnh sát lại nói với ông, không phải là
tự sát mà là bị người khác giết hại, bị người ta ép uống thuốc độc. Cánh cửa
căn gác nhỏ bị khóa trái, không thể nào thoát ra ngoài được, nó đau đớn mở
cửa sổ ra, trèo lên trên đỉnh nóc. Nhưng độc tính phát tác, nó không còn sức
lực để bò xa hơn được, cũng không thể phát ra âm thanh nào được, chỉ có
thể lặng lẽ nằm cô độc một mình trên mái ngói, nhìn lên vầng trăng trên
bầu trời và chờ đợi cái chết... Bác sĩ pháp y nói, ít nhất nó phải giãy giụa
một tiếng đồng hồ. Con bé thật đáng thương! Một tiếng đồng hồ ấy, sáu
mươi phút, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, không biết đã
chảy bao nhiêu giọt nước mắt, trong tim và trong huyết quản trong khắp cơ
thể đã phải chịu đựng sự đau đớn đến nhường nào? Ông xin lỗi, cháu mới
chỉ là một đứa trẻ, không nên nói với cháu những điều này!”

“Không sao đâu ạ!”

Đứa bé trai hiểu chuyện, cầm mấy tờ giấy ăn đưa cho ông lau nước mắt. Bố
Liễu Mạn vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi bi thương: “Mười năm nay, nguyện
vọng của ông vẫn chưa bao giờ thay đổi, chính là muốn tự tay mình bắt
được hung thủ đã giết chết con gái ông, sau đó giết hắn.”

Một phút sau, đứa bé rời khỏi nhà Liễu Mạn, nơi tràn ngập mùi vị của sự
chết chóc.

Di động của cậu vang lên, sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi thì nghe thấy
giọng nói của một phụ nữ: “Vọng Nhi, con đi đâu vậy?”

“Mẹ à, thầy giáo tìm con nói chuyện, con sẽ về nhà ngay thôi.”

Chương 11

Ngày 19 tháng 6 năm 2005, 10 giờ đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.