HỒ SINH TỬ - Trang 120

Đối với Cốc Thu Sa và Lộ Trung Nhạc thì đây chính là khoảng thời gian vô
cùng quan trọng. Cốc Trường Long đi đến viện dưỡng lão ở Thái Hồ, Lộ
Trung Nhạc cũng vẫn lượn lờ bên ngoài, nhưng cô tin rằng chồng mình
không có buổi tiếp đãi ở ngoài, hay là đi đến đường Nam Minh? Cốc Thu
Sa trở mình mãi vẫn không thể nào ngủ được, lúc này mới phát hiện ra bên
ngoài cửa sổ có một đám khói màu đen. Dưới sự tương phản của ánh lửa đỏ
rực, thấy bay lên một số tro tàn, bay đến cửa kính của cô, giống như mấy
đôi mắt đang chăm chú nhìn cô.

Trái tim đập rộn lên, mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra trong
một góc ở phía sân sau của biệt thự, có một bóng người nhỏ bé đang đốt
một chậu lửa, ném từng thỏi tiền vàng vào trong chậu lửa.

“Vọng Nhi!”

Cô ở cửa sổ tầng hai lớn tiếng gọi, rồi vội vàng chạy xuống lầu, chạy ra sân
sau, ôm chặt cậu bé 10 tuổi, giành lấy thỏi tiền vàng trong tay cậu.

Cơn gió đêm mát lạnh bị đốm lửa làm cho nóng rẫy, tàn tro màu đen bay
tản mạn theo gió, gần như lao thẳng vào mắt cô, khiến cô không kìm nổi
chảy nước mắt.

Cốc Thu Sa lấy một chậu nước, dập lửa ở trong chậu, cuộn trào lên khói
đen và hơi nước. Cô ho sặc sụa, ôm Vọng Nhi trở vào trong phòng, ôm lấy
vai cậu, hỏi: “Con đang làm gì vậy ?”

“Con không biết!” Ánh mắt vô tội của cậu bé lấp lánh, nét mặt đó khiến
người ta cảm thấy thương yêu. Cốc Thu Sa vốn dĩ định mắng cho cậu một
trận tơi bời, trong chốc lát bỗng mềm lòng, thơm lên má cậu: “Vọng Nhi,
không có việc gì thì đừng nghịch lửa ở trong nhà được không? Cẩn thận
không gây ra hỏa hoạn!”

“Mẹ ơi, trên thế giới này, mẹ có yêu nhất người nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.